“Anh chờ Hà phu nhân quẹt thẻ của anh.” Cắn món ngon trong miệng,
thanh âm của anh mười phần mười mị hoặc.
Chờ đến sau khi đính hôn, người nào đó đưa cho Ngôn Hâm một cái
thẻ đen, trên mặt cô lúc đó chảy ra ba đường hắc tuyến. Muốn cô quẹt thẻ
đen ư…… không hổ là đại thúc của cô, cho cô nhiệm vụ có tính khiêu
chiến như thế.
Nhìn trong ví đều là thẻ phụ của anh…… Bản lĩnh cần kiệm quản gia
của Hà phu nhân bị kích thích, trở thành tiểu thần giữ của, cả ngày giao tiếp
với con số, thỉnh thoảng còn xem thị trường chứng khoán. Hà tiên sinh có
công lao vô cùng to lớn. Nhưng chuyện này để nói sau.
“Hà tiên sinh, có phải anh nên đi chuẩn bị cơm tối rồi không?” Ngôn
Hâm cắn môi ngăn tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, đưa tay đẩy anh.
“Buổi tối ăn em? Được không?” Vài sợi sợi tóc rũ ở trước mắt, ánh
mắt anh sắc bén thâm trầm, đôi môi mỏng lấp lánh ánh nước. Anh thong
thả dịch chuyển hạ thân, để nơi nào đó chạm vào cái bụng nhỏ của cô.
“…… Không thể làm quá nhiều.” Ngôn Hâm thương lượng.
Hà Nhất Triển đưa tay làm bộ cởi áo, Ngôn Hâm vội vàng nói: “Một
là hôm nay, hai là ngày mai, anh chỉ được chọn một.”
Có bạn trai là thương nhân tính toán tỉ mỉ, Ngôn Tiểu Hâm cũng biết
bắt đầu cò kè mặc cả.
Híp mắt chăm chú nhìn Ngôn Hâm một hồi lâu, anh xoa nhẹ bầu ngực
tròn trịa của cô vài cái, nói: “Ăn không đủ no thì đừng nói anh bỏ đói em.”
Nhìn theo bóng dáng cao lớn đi vào phòng bếp, Ngôn Hâm nghĩ, lần
nào anh chẳng cho cô ăn rất nhiều… cần gì làm ra vẻ như thế.