CẬN KỀ TỔ ẤM - Trang 160

19

Sáng sớm hôm sau, Tracy đặt cà phê lên chiếc bàn formica và ngồi vào cái
ghế da đối diện với Shaniqua Miller và mẹ cô ta.

“Hai vị thực sự không muốn uống một tách cà phê ư?” Cô hỏi.
Cả hai người lại từ chối lần nữa.
Từ lúc lên phà, thái độ của họ lịch sự nhưng dè dặt. Họ chẳng bộc lộ

nhiều cảm xúc, cũng chẳng mở miệng nói gì nhiều, và Tracy tin chắc rằng
họ đang e ngại cô và hệ thống luật pháp. Tracy cũng chẳng biết phải nói gì
để xoa dịu nỗi lo lắng của họ hoặc thuyết phục được họ tin rằng mọi
chuyện sẽ không như họ nghĩ.

Shaniqua Miller mặc bộ vest màu đen và chiếc áo cánh màu lam sẫm,

ngồi chắp tay trên bàn. Mẹ cô ta ngồi bên cạnh, cũng mặc đồ đen, hướng
ánh mắt ra ngoài ô cửa sổ lốm đốm những giọt mưa. Ngồi ở các bàn xung
quanh họ là các vị chú bác cô dì của D’Andre Miller cùng mục sư ở nhà thờ
của họ, ai nấy đều mặc com lê hoặc váy sẫm màu, nghiêm nghị ngắm nhìn
những đám mây nặng trĩu, cơn mưa đang trút và mặt nước xám xịt của vịnh
Elliott.

Điều này khiến Tracy chợt nghĩ về Dan. Mỗi lần dẫn chó đi dạo về vào

những buổi sáng mùa đông, anh thường oang oang đưa ra dự báo về thời
tiết trong vùng một cách khoa trương. “Sáng nay trời sẽ xám xịt, sau đó
càng xám xịt hơn nữa, và đến tối thì trở nên mờ mịt.”

Vì D’Andre mới mất chưa đầy một tháng nên theo kinh nghiệm của

chính bản thân mình, Tracy ngờ rằng trong một thời gian nữa, con mắt nhìn
đời của Shaniqua Miller sẽ chỉ toàn thấy màu xám. Khi em gái của Tracy là
Sarah mất tích và được cho là đã chết, thế giới của Tracy liền trở thành một
bức ảnh đen trắng, và mất gần một năm sau, một sợi chỉ màu mới len vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.