Một
Ngày xưa, có một người đàn ông sống cạnh nghĩa trang... Là phần
mở đầu thích hợp cho một câu chuyện. Điều này kể ra cũng phù
hợp với Edward Stevens. Dẫu sao, ở kế cận nhà anh ta cũng có một
nghĩa trang nho nhỏ và Despard Park thì luôn bị người ta xì xầm về
những chuyện ma quái rùng rợn, nhưng điều này chỉ là một khía
cạnh không đáng kể của câu chuyện.
Trên chuyến tàu sẽ ghé lại ga Broad Street vào lúc 18 giờ 48,
Edward Stevens đang ngồi trong toa dành cho những người hút
thuốc. Anh ba mươi hai tuổi và giữ một chức vụ khá quan trọng
trong công ty Herald and Son, những nhà xuất bản nổi tiếng. Anh
mướn một căn hộ ở thành phố và đồng thời là chủ một biệt thự nhỏ
ở Crispen, ngưỡng cửa của thành phố Philadelphia, nơi anh về sống
hầu hết những ngày nghỉ cuối tuần vì vợ chồng anh rất thích vùng
thôn dã. Chính vì thế mà chiều thứ sáu hôm nay, anh đã trở về đó
để gặp Marie và mang theo trong chiếc cặp da của anh tập bản thảo
mới nhất của Gaudan Cross viết về những vụ án mạng nổi tiếng.
Đây là những sự kiện trung thực nhất của chúng. Chẳng một
hiện tượng bất thường nào xảy ra trong ngày và Stevens chỉ đơn
giản là đang trên đường về nhà, như bất cứ một người hạnh phúc
nào, có nghề nghiệp, một người vợ và một lối sống thích hợp.
Chuyến xe lửa dừng lại thật đúng giờ ở Broad Street và
Stevens chợt nhớ ra rằng mình phải đánh một bức điện khi tàu dừng
lại ở Crispen trong bảy phút nữa. Chẳng ai có thể hiểu tại sao
Crispen lại không được sáp nhập vào Haverford hay Bryn Mawr,
hai thị trấn kề cận với nó. Crispen gồm khoảng nửa chục nóc gia rải