CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 190

sự đủ làm dậu lũy như vốn có. Hai là, vùng đó nhiều lâm sản, khoáng sản,
rất cần cho công nghiệp Trung Hoa. Ba là, tránh được xung đột với Pháp;
nếu xảy ra chiến tranh thì Thanh sẽ tổn thất nặng nề mà chưa chắc đã thắng.
Bốn là, tình hình nước Nam lúc này không thể giải quyết bằng quân sự, như
phái viên nhà Thanh là Đường Cảnh Tùng sang bên đó thám sát về nói với
ông:"Sức đánh chưa chắc đã có thừa. Lý luận may ra có thể giải quyết";
hiểu cho rõ hơn là: đánh Pháp sẽ khó, nên thương lượng.

Từ những suy tính trên, Hồng Chương nói với Burê là sẽ có thỏa hiệp.

Ông gợi ý nên có đại biểu nước Nam trong thương lượng và chuẩn bị bản
thỏa ước. Burê cân nhắc rồi không đồng ý, sợ thêm người sẽ rối việc.

Dự thảo hòa ước lấy tỉnh lỵ Sơn Tây làm điểm chuẩn cắt ngang, chia

Bắc Kỳ làm hai phần Thượng và Hạ. Phần Thượng thuộc Thanh, phần Hạ
thuộc Pháp. Nhìn vào bản đồ, Hồng Chương thấy Bắc Kỳ có hình dáng
chiếc quạt giấy mở rộng. Phần phất giấy to hơn thuộc Thanh; phần nan
trống và nhài quạt thuộc Pháp, nhỏ hơn nhiều và hằng năm bị lũ lụt... Ông
nói với Burê:

-Truyện được biên-- tập tại iread.vn-

- Chúng ta chắc chắn dàn xếp với nhau bằng được. Tôi sẽ đề nghị

Tổng lý Quốc vụ triều Thanh ra ngay một chỉ thị rút quân từ Bắc Kỳ về
nước.

Sau đó, các đạo quân Thanh rút về nước. Thanh yêu cầu Pháp không

được đưa thêm quân tới Bắc Kỳ, Burê chấp thuận.

Ở Hà Nội, Rivie đang ngày đêm lo quân Thanh đánh tới, bỗng thấy

chúng rút, ông vừa ngạc nhiên vừa mừng. Ông định mở một tiệc rượu trong
Bộ chỉ huy của mình. Nhưng khi dự thảo thỏa hiệp chia đất Bắc Kỳ đến tay,
Rivie vội đưa cho những người đồng nhiệm xem xét. Cùng lúc Khâm sứ
Pháp tại Huế và Toàn quyền Nam Kỳ đều nhận được bản dự thảo này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.