CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 566

Quang Bích mỉm cười:

- Dân biếu quan, nhưng quan thưởng lính. Binh sĩ luyện tập mệt nhọc,

ta thưởng cả cho họ rồi. Còn ta dùng thì phải mua, chứ sao lại nhằm người
biếu?

Lão Ky nghĩ: quan chóng già yếu, tổn lực hao tâm, là vì lo nhiều việc

nước, lại vì lo cho lính, cho dân. Lão nhớ một hôm mưa dầm gió bấc, một
bà già run rẩy gánh vài chục cái chổi đót đi bán, giọng rao đã khàn mà xế
chiều vẫn chẳng ai mua. Quan bảo lão Ky ra mua cả gánh chổi. Lão hỏi:
"Sao quan mua nhiều thế ạ?". Quan bùi ngùi trả lời: "Để bà già có tiền đong
ít gạo, về sớm khỏi rét!".

--Nguồ-n: iread.-vn

Lần khác, chiều hè oi nực, bỗng gió to, mây đen nghịt trời. Quan ngồi

xe ngựa từ bản xa về lỵ sở, phải chạy nhanh, tránh mưa. Bỗng gặp một
người đàn bà bế con hối hả bước vội. Quan hỏi, biết đứa con ốm nặng, tìm
thầy cấp cứu. Quan liền bảo người đánh xe cho mẹ con đứa trẻ ngồi nhờ,
đến nhà thầy thuốc. Đến nơi thì mưa tầm tã kéo dài. Quan chậm giờ về lỵ
sở, nhưng trẻ nhỏ được cứu kịp thời.

Quan như người được sinh ra để làm việc nhân nghĩa, chứ không mưu

cầu phú quý. Lão Ky không quên thời thi đỗ, vua cho vào thăm vườn
Thượng uyển. Nhân vui, vua bảo các ông Nghè, mỗi người làm một bài thơ
vịnh hoa. Quan vốn yêu hoa mai nên vịnh về Mai, có cái ý đẹp, ít người
nghĩ tới: - Cuối đông lá trụi, cành trơ, chỉ có hoa mai nở sớm... Bài thơ ý lạ,
lời hay, được vua thưởng một bông mai bằng vàng mười. Sau đó, các bạn
đồng khoa nói vui: "Sao ông không vịnh hoa chuối để được nhiều vàng?".
Ông cười: "Khi làm thơ mà nghĩ đến vàng thì thơ không hay!".

Nhớ chuyện hoa mai, lão Ky lại nhớ hoa cúc. Quan nhà còn yêu loài

hoa nở từ sớm mùa thu, kéo dài sang cuối mùa xuân đó. Những năm ở quê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.