CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 565

CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU

Bút Ngữ

www.dtv-ebook.com

Chương 155

Quang Bích vừa lui cơn sốt, lão bộc Nguyễn Văn Ky liền từ bếp lên

thăm. Năm xưa lão theo Quang Bích, ông quan cùng quê, lên sơn phòng
làm lính. Lão mến quan vì quan rất thương lão. Mãn hạn lính, lão không về
quê, mà đi theo giúp quan bữa cơm, chén trà; săn sóc quan khi đau yếu.

Nhưng rồi giặc chiếm thành Hưng Hóa, lão theo Quang Bích đi làm

nghĩa quân. Đôi chân vốn lội ruộng, dẫm bùn ở đồng làng Trình Phố, nay
leo núi, vượt rừng, đi làm giao thông liên lạc. Khi thì ra biên giới nhận súng
đạn về, khi thì xuống miền bể gánh mắm muối lên... Nay không đi xa được
nữa, lão ở gần quan, chăm lo chén thuốc, bát cháo...

Quang Bích hé mắt nhìn lão Ky. Gương mặt lão nhiều vết nhăn lam lũ,

nước da đen sắt dãi dầu. Thấy lão bưng cái khay có nậm rượu nhỏ và dăm
quả vải chín, ông khẽ lắc đầu.

Lão Ky lo lắng. Mấy hôm trước, quan ốm nhưng vẫn nhắp vài chén

rượu. Hôm nay, hẳn ngài mệt hơn. Lão bưng cái khay xuống bếp rồi ngồi tư
lự. Lão sống với quan đã nhiều năm, thấy ngài làm việc lớn, lo toan nhiều
mà ăn uống đạm bạc. Quan này, quan kia hưởng lương có mức, hưởng
bổng thì nhiều. Ngài chỉ hưởng lương còn bổng thì không. Lão nhớ ở vùng
Thanh Uyên - Cổ Tuyết, thuộc tỉnh Hưng Hóa, có rừng vải đi hàng giờ
chưa hết. Vải dày cùi, đậm nước, quan nhắm rượu hợp khẩu vị. Một hôm
dân làng gánh bốn, năm gánh vải lên cổng dinh quan. Lão tưởng quan đã có
vải biếu, không ra chợ mua. Đến bữa, lão chỉ đưa rượu lên. Quan hỏi: "Vải
nhắm đâu?". Lão ngớ người hỏi lại: "Thưa... hôm nay có vải dân biếu?"...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.