CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 757

Nghe vợ hỏi như để có hỏi, Đoan không nén được nỗi bực, không trả

lời. Cậu chỉ nhìn thằng con, rồi buông thõng hai tay, thở dài.

Đoan không trả lời nhưng vợ cậu vẫn lẳng lặng đi thổi cơm. Chả nhẽ

chồng từ xa về mà không có bát cơm ăn. Cô bưng mâm cơm có cá kho, dưa
chua, hai cái bát, hai đôi đũa. Cô trải chiếu, đặt mâm dưới dàn mướp lá
xanh hoa vàng. Đoan đói ngấu, xích lại ngồi bên mâm. Cậu muốn làm lành.
Cậu gỡ cái lườn cá, nhặt hết xương, đặt vào bát cơm gạo mới thơm phức,
đưa cho con, miệng nói: - Cu con ăn cơm cá ngon nà...ào...

Thằng bé mải ngắm con chim đất, bưng bát cơm nhưng không ăn.

Thấy thiếu bát, Đoan bảo vợ, vẻ thân mật:

- Em lấy cái bát nữa.

- Tôi ăn rồi!

Nhìn vẻ mặt thờ ơ, Đoan thấy đúng là vợ cậu chỉ còn coi cậu như

khách qua đường... Cậu đang muốn ăn mà bỗng thấy đắng miệng, bưng bát
cơm lên lại đặt xuống mâm... Rồi cậu thấy vợ cậu ngồi hè bếp xa xa, lau
nước mắt. Không biết cô thương cậu hay thương thân mình.

Thằng cu con thấy mẹ khóc và bố buồn, nó cũng chẳng thiết ăn. Nó

cầm con chim đất bước lại ngồi bên mẹ, mắt nhìn trộm bố, vẻ sững sờ, ngơ
ngác.

Đoan nhìn hai bát cơm nguội ngắt, nhìn vợ giận, con buồn mà nẫu ruột

gan, bật tiếng thở dài ngán ngẩm.

Bỗng người hàng xóm từ nhà bên ghé sang, bảo nhỏ: - Cậu lẻn mau.

Lính huyện đi tuần đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.