CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 805

Anh em san sẻ nuôi nhau, không ngại mật ít ong nhiều. Cốt sống để chờ
Hội giao việc.

Đoan hiểu rõ hơn cảnh sống của anh em mình ở đây, và nảy thắc mắc

về Phan Bá Ngọc. Tập nói:

- Tôi cũng nghe anh em thì thào: sao ông Bội Châu phải bán rao từng

cuốn sách để sống, mà Bá Ngọc ăn diện đàng hoàng vậy. Họ bảo cậu ta có ả
nhân tình người Hoa rất giàu, bao cho mọi thứ như công tử.

..Nguồ.n: ire.ad.vn

Đoan gật gù, thấy mình khó hiểu về Ngọc là không sai. Là con một vị

thủ lĩnh Cần Vương nổi danh, mà Ngọc thiếu ý tứ đến thế. Cảnh sống ăn
nhờ, ở đậu ấy, liệu có cho Ngọc theo được cuộc chiến đấu đòi hỏi phải xả
thân không... Nghĩ vậy song Đoan vốn tế nhị, không vội vã đưa ra lời phán
xét này nọ... Tập nói thêm:

- Ngọc là một tay can đảm, thông minh, nhưng dạo ở Nhật, Ngọc đã

từng để lộ mình là người ưa tiêu tiền, thích sắc đẹp. Anh em có điều ra
tiếng vào, Ngọc phải tự kiềm chế. Bội Châu biết khuyết tật của Ngọc
nhưng dễ tính, cho qua. Tinh tế hơn, ông cho Ngọc vào Ban kỷ luật của
Hội, để trước hết Ngọc phải lo gìn giữ bản thân... Còn bây giờ Bội Châu
sang Xiêm, anh em mỗi người một nơi, sống theo một cách, Ngọc càng có
hoàn cảnh tự do theo ý mình.

Văn Tập muốn Đoan hiểu anh em ra ngoài, không phải ai cũng kém.

Tập hỏi:

- Anh có nghe nói về Lập Nham, con rể ông Cả Cương không? Mười

sáu tuổi, cậu ta sang Nhật. Mười bảy tuổi vào học trường Nhật. Hai mươi
tuổi tốt nghiệp hạng ưu. Toan học cao hơn nhưng bị Nhật đuổi. Sang Tàu,
cậu ta học tiếp, giỏi lắm. Bội Châu rất yêu. Anh em coi là niềm tự hào của
cánh Đông Du.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.