CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 832

Nghệ An đấy... Trong lúc thiếu người, Ngọc tỏ ra có năng lực như thế nên
ông Châu tin dùng... Có lần ông Châu đến thăm cha tôi. Tôi nghe loáng
thoáng, hai ông trò chuyện về con trai mấy vị đại thần... Rồi sau đó, cha tôi
khuyên tôi cố giữ cho được gia phong, đừng để xảy cảnh cha hổ, con
chồn... Có thể là ông Châu đã nói gì với cha tôi về Ngọc và tôi chăng?

Truyện được .biên tập tại i.read.vn..

Đoan lắng nghe rồi gật gù: - Chắc thế. Nhưng hãy biết vậy. Mọi sự

đều không nên hư đồn, võ đoán. Trên đời không phải ai cũng có tài là có
tật.

Ngừng một lúc, Đoan nói về Công Riệu, người mà ông sẽ giao việc

chuẩn bị khử Duy Hàn:

- Nay Riệu mới vào hạng "tam thập nhi lập" nhưng mưu trí, già dặn

hơn tuổi. Cái chuyến đưa bạc từ Thái Bình ra biên giới, tôi rất lo bị địch
bắt. Vậy mà Riệu dùng kế mỹ nhân, đi lọt qua đồn.

Trọng Thường nghe và nhớ đến việc sắp phải làm, hỏi nhỏ:

- Chắc là ông dùng Riệu vào việc nay mai?

- Có chứ! Đêm mai tôi gặp Riệu. Ông sắp xếp người và vũ khí về Thái

Bình. Đêm kia, cũng tại bến này tôi đón. Không nên đi bộ, ban ngày.

Thường ngẫm nghĩ rồi nắm chặt bàn tay Đoan, ngầm nhất trí.

Ông chài lái ở cuối thuyền. Đoan và Thường thay nhau chèo ở mũi

thuyền. Quá nửa đêm, thuyền ghé vào một bãi vắng gần Hà Nội. Trọng
Thường lên một cơ sở gần đó. Ông chài chỉ kịp hút điếu thuốc lào, rồi cùng
Đoan đưa thuyền đi tiếp về bến Trà Lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.