CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 838

Riệu không hoàn toàn tin như Đoan nói, nhưng không bàn cãi. Chờ

người ấy về, Riệu sẽ bàn thêm. Giết một kẻ ác để trả thù cho bốn người nhà
mình là việc Riệu nhất định phải làm bằng được.

Tạm biệt Riệu, Đoan không đi đường huyện, mà len lỏi qua các đường

làng, xuyên ra bến đò Trà Lý, xuống thuyền chèo luôn.

Ở nhà, Riệu sốt ruột chờ qua ba đêm, Đoan mới đưa hiệp sĩ về. Tưởng

hiệp sĩ râu hùm, hàm én như Từ Hải, không ngờ ông cũng tầm vóc như
Riệu, nét mặt có già dặn hơn. Riệu đưa ông vào ngôi từ đường thờ tổ. Ở
đấy yên tĩnh, đàn bà trẻ con không mấy khi tới. Dưới bệ thờ có một cái hầm
kín, giấu những thứ gia bảo, đồ bí mật, có cả thanh gươm của Đề đốc Tạ
Hiện tặng cha Riệu... Một vài người cần ẩn nấp xuống đó cũng vừa.

Riệu trò chuyện với hiệp sĩ. Được biết tên ông là Tráng. Riệu muốn

nhìn thấy quả tạc đạn, Tráng từ chối, e lỡ tay bị nổ.

Riệu nói giọng chân thành:

- Tôi muốn được đánh trận này. Nhà tôi có bốn người, ông tôi, cha tôi,

bác tôi và anh trai tôi bị chết vì tay kẻ địch. Tôi muốn được đích tay trả thù.
Anh dạy tôi cách dùng đạn.

--Nguồ-n: ir-ead.vn

Tráng nhìn Riệu, không nghi ngờ điều Riệu nói. Đó không phải nói để

thử thách nhau. Tráng liền chân thực dãi bày:

- Đây là việc bản thân tôi tự nguyện làm. Khi đã đưa ra lời tự nguyện

là đã có sự suy ngẫm đầy đủ. Bây giờ tôi chỉ còn lo làm tròn công vụ, chứ
không nghĩ tới chuyện trao cho người khác. Hơn nữa, việc súng đạn muốn
làm phải tập. Tôi không được phép trao đạn vào tay người chưa được huấn
luyện. Đồng chí hiểu cho tôi. Đồng chí còn trẻ, không đánh trận này thì
đánh trận khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.