CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 870

- Được biết đây là trận đánh có viện trợ của nước ngoài. Nhận của họ

mà không đánh e họ ngờ mình nói dối.

Mậu nghĩ ngợi nung nấu. Có thể người ta nghĩ như thế. Cho là nói dối,

là đánh kém, đều khiến mình băn khoăn xấu hổ. Bội Châu ngồi tù, người ta
không chê, mà chê Thượng Hiền, người cầm tiền viện trợ. Chê nhất là
Trọng Mậu, người tham mưu mấy trận đánh này...

Thấy Mậu nghĩ nhiều, Hiếu gợi ý:

- Ta đã đem quân tới đây, nên đánh một trận để họ thấy ta có đánh.

Thắng thì hay; thua thì giữ được cái danh dự, cái lời hứa.

Mậu lắc đầu:

Truyện được cập n-hật nhanh nh-ất tạ-i iread.vn-

- Vào trận phải nắm tình hình địch và xét kỹ lực lượng ta. Thấy chắc

thắng thì đánh, không thì chờ trận khác. Đánh giặc không thể như đánh bạc.
Đánh bạc, thua chỉ mất tiền. Đánh giặc, thua thì mất quân. Làm tướng phải
nhằm thắng trận, chứ không nhằm giữ thể diện cho mình. Nay Móng Cái
mất hết lực lượng nội ứng, địch đã tăng cường phòng thủ. Ta cứ đánh thì
thất bại. Thà chịu tiếng chê của người ngoài chứ không thể thí quân mình.

Ngay sau đó, Mậu cho Hiếu nhanh chóng lui quân.

Sau đấy ít ngày, nhà cầm quyền Pháp đưa những người chủ chốt trong

cuộc chuẩn bị nổi dậy ra chém tại một bãi cỏ cạnh thị trấn Móng Cái. Trong
số có Quản cơ họ Đặng (không rõ tên, vốn là nghĩa quân của Tán Thuật),
và Hoàng Nhị Lang mới ngoài tuổi hai mươi.

Thế là toàn bộ kế hoạch từ đất Tàu đánh về biên giới nước Việt đều

thất bại. Khoản viện trợ của Sứ quán Đức tiêu tan hết. Trọng Mậu buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.