CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 205

- Coi mày định trốn đường nào cho biết! Tao sẽ nhốt mày chết đói nếu mày
cãi!
Cha đã đối xử với tôi như một tù nhân. Đầu óc tôi quay cuồng điên dại, quỳ
thụp xuống, đôi mắt đẫm ướt dắn chặt vào khe vách hở, qua tầm nhìn mờ
lệ, tôi thấy Khiết Anh vẫn còn đứng đó, chàng đăm đăm nhìn về phía cửa
nhà chờ trông. Làm sao tôi gặp được chàng bây giờ? Bất lực tôi hét lên
trong bóng tối hun hút.
- Khiết Anh! Khiết Anh!
Tiếng gọi của tôi không vọng được đến tai Khiết Anh! Chàng vẫn đứng
nguyên chỗ cô độc đứng đợi. Tôi bật khóc gọi mãi đến khi khan cả tiếng:
- Khiết Anh! Khiết Anh ơi!
Giữa tôi và chàng, bức tường vẫn sừng sững chắn ngang. Như kẻ vùng vẫy
trong bãi sình lầy để ngoi lên, tôi lay mạnh bức tường trước mặt, nắm tay
nhỏ nhắn không làm sụp đổ được lớp gạch đá vững chắc. Tôi mệt lử, nước
mắt ngấm mặn trên bờ môi khô, tiếng gọi đuối đi:
- Khiết Anh ơi!
Chàng chậm chạp xoay lưng bỏ đi với dáng thẫn thờ, tôi hốt hoảng kêu lên:
- Khiết Anh! Đừng bỏ em Khiết Anh!
Chàng vẫn không nghe, lặng lẽ đi xa dần, không còn cách nào giữ được
chàng lại, tôi thất vọng rũ xuống như cánh hoãng ướt! Bưng lấy mặt, tôi thì
thầm:
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ ở đâu rồi, cứu con với mẹ ơi!
Cánh cửa hé mở, dì Hoa ló mặt vào với giọng cười nham hiểm:
- Thế là xong! Nó đã đi rồi! Ngày mai tao sẽ báo cho nó biết ngày cưới của
mày cho nó mừng nhé! Ha! Ha!
Tôi tuyệt vọng đến tận cùng, trừng mắt nhìn bà ta:
- Các người tàn ác lắm!
Cửa lại bịt kín, chìm lỉm trong bóng sâu tăm tối, tôi đã hoàn toàn mất ánh
sáng rồi. Thế rồi tất cả những gì xảy ra sau đó là cả một cơn ác mộng hãi
hùng. Cha và dì Hoa như hai tên coi ngục luôn luôn canh chừng không cho
tôi trốn thoát. Tôi chỉ còn là con chim yếu ớt, bất cứ ai cũng có thể bẻ quật
đuôi cánh gầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.