CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 83

- Ê! Phương Kỳ, sao nghỉ học mấy hôm nay vậy Kỳ?
- Mình bị đau, thời tiết lạnh nhiều khi cũng khó chịu ghê.
Linh Hằng nháy mắt với Yến Cúc và Nguyễn Lan rồi cười tủm tỉm:
- Bồ đau làm một người cũng muốn đau theo luôn đó nghe.
- Ai vậy?
- Uông Khiết Anh chứ còn ai nữa. Anh chàng chờ bồ suốt ngày hôm kia,
gặp tụi này là xông đến hỏi thăm. Anh chàng nhất định không tin bồ nghỉ
học cứ cho là bồ trốn chàng, lại còn hỏi có phải bồ đi với Liêu Đông
không? Phương Kỳ, không dè bồ lại được Uông Khiết Anh si mê như vậy.
Thật bồ có diễm phúc quá!
Nghe giọng nói ghen tị của Hằng, tôi bất giác cười chua xót: Diễm phúc!
Diễm phúc hay bất hạnh? Tôi nhẹ nhàng nói:
- Kể từ ngày mai chúng ta bắt đầu nghỉ lạnh hy vọng Uông Khiết Anh
không đến gây phiền nhiễu nữa. À, Bội Tần đâu? Có ai thấy chỉ dùm mình
với.
- Ở dưới thư viện từ sáng tới giờ.
Điều đó quả khác thường vì hồi nào đến giờ Bội Tần tối kỵ thư viện. Đẩy
cửa kính mờ, bên trong vắng hoe. Bội Tần đang xoay lưng ra cửa cắm cúi
đọc sách, tôi tới gần:
- Bội Tần, hôm nay mày định tu hay sao vậy?
Tần ngước lên rồi tiếp tục đọc sách:
- Chẳng lẽ đây là cái chùa hay sao mà tao không được vào?
- Nhưng mọi hôm mày đâu có thích tụng kinh như vầy?
- Bỗng dưng tao nổi hứng được không?
Nói rồi nó lại cắm cúi, Tần đang coi cuốn triết lý Mtetzhe. Loại sách khó
nuốt này đâu thuộc sở thích của Tần. Mọi khi nó đọc qua loa và đùa rằng
nó thuộc giống nhai lại, mọi chữ dồn vào bao tử để lâu ngày lôi ra nhấm
nháp. Tôi nhìn xuống trên trang giấy bỗng xuất hiện một vết ướt tròn, Bội
Tần đã đánh rơi một giọt nước mắt. Bội Tần khóc! Bội Tần mà khóc? Quả
có chuyện lạ, tôi nghi ngờ:
- Chuyện gì buồn vậy Bội Tần? Nói tao nghe coi!
Tần gấp cuốn sách cái rầm, may mà thư viện không có ai, nó thét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.