CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 97

có một cơn bão lớn đã chực chờ, xô vẹt đám người hàng xóm đang tò mò
quanh cửa: cảnh vật đập vào trái tim rạn nức chẳng khác gì sức mạnh ngàn
cân đập xuống, bàn tiệc ê chề vẫn chưa dọn đi. Mấy bộ mặt mâu thuẫn
ngây như phỗng ngồi nhìn quang cảnh trước mặt: hai người cảnh sát kèm
chặt bên cha như cái xác bị treo cổ ngoẹo đầu khập khưỡng. Tuy thế tôi biết
ông vẫn còn tỉnh vì giọng nói nhừa nhựa vang lên:
- Cút đi! Cút đi hết ngay nếu không tao đập chết mẹ hết tụi bây!
Một người đàn bà mập ú ăn mặc diêm dúa đang nhảy đỏng đảnh sát mặt
cha tôi:
- Bắt lấy nó cho tôi! Chính hắn đấy! Các người có chịu trả tiền cho tôi
không thì bảo, thứ quân ăn cướp!
Dì Hoa chống tay vào cạnh sườn the thé đáp lại:
- Mấy người muốn đem hắn đi đâu thì đem, tôi chẳng biết đó là đâu cả, tôi
chẳng dính dáng gì đến chuyện mấy người!
Đầu óc tôi muốn bể tung, tôi hét lên:
- Lại chuyện gì nữa?
Một người cảnh sát thản nhiên giải thích:
- Cha cô ra quán rượu nhậu say rồi gây chuyện đánh người, ông đã bóp cổ
bà này và giựt lấy sợi dây chuyền chạy mất. Bà đã dẫn chúng tôi đến đòi
lại. Trong quán ai cũng làm chứng là cha cô hành hung lại còn cướp đoạt
tài vật.
Tôi rã rời, cha lại hành động như thế nữa sao? Bước tới cạnh cha, tôi lạc
giọng:
- Cha! Sợi dây chuyền đâu cha không trả cho người ta đi.
Cha vung tay hất hai người cảnh sát ra:
- Sợi dây chuyền nào? Tao vứt nó xuống sông rồi.
Người đàn bà hét lên:
- Láo khoét! Khôn hồn đem trả lại đi! Không thì tôi nhờ cảnh sát lôi ông về
bót cho ông vào tù. Vậy là tôi biết điều lắm rồi đó! Đồ cướp cạn!
Cha phanh ngực áo, mặt ông đỏ như tôm luộc chín:
- Sợi dây chuyền đó không phải của bà, nó là của vợ tôi, tôi đã mang trả
cho Hiển Vân rồi! Bà đừng hòng kiếm ra! Ha! Ha! Ha!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.