CÁNH CỬA - Trang 203

phương chỉ nói đúng hai câu: “Em ở đâu?”, “Anh ở gần tòa nhà Hội Nhà
Văn”.

Ngay trong tích tắc cô bất chợt nhận ra giọng nói này chính là của người

đàn ông ấy, người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô. Cô cúp máy.

Đêm đó, cô không ra ngoài, tắt di động.

Đêm đó, cô nằm trở mình vật vã, cõi lòng rối như tơ vò.

Nếu cô và gã không quen biết nhau thì đêm nay dễ hai người đã thỏa

thuận xong vụ mua bán. Thế thì gã và những khách tầm hoa còn lại đâu có
khác gì nhau?

Nếu không khác, gã cũng sẽ phải trả tiền sau khi lên giường với cô.

Nhưng giữa hai người đã có không biết bao lần giao hoan xác thịt, vậy mà
gã chưa bao giờ phải tốn lấy một xu!

Gã là thần tượng trong lòng Cố Phán Phán, cô còn chưa bao giờ dám

nhìn thẳng vào gã. Giờ đây, pho tượng đài ấy như đang lung lay sụp đổ
dưới cơn bão, lớp sơn màu sặc sỡ bị đánh trôi hoàn toàn, đế lộ ra khuôn
mặt thô lậu vốn có bên trong mà ai nhìn vào cũng thấy hãi hùng.

Cố Phán Phán tự nhủ có lẽ suốt đời cô sẽ không bao giờ gặp lại gã nữa.

Và gã, có lẽ mãn kiếp cũng sẽ không bao giờ liên lạc với cô…

Có lẽ mọi sự sẽ đứt đoạn theo cách này. Nhưng cô không can tâm.

Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: đòi gã một món tiền.

Em trai cô chân ướt chân ráo lên Tây Kinh chưa được bao lâu đã biến

thành kẻ vô công rồi nghề. Áp lực đè lên vai cô mỗi lúc một nặng nề. Giờ
đây, cô đang rất cần tiền.

Bao nhiêu đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.