CÁNH CỬA - Trang 205

– Em được người ta thuê. Họ hứa trả em một món tiền, có nó rồi chị sẽ

không phải phiền muộn về chuyện học hành nữa…

Cố Phán Phán bèn ôm chặt lấy người em trai, suýt chút nữa thì cô òa lên

khóc. Du Huy chỉ còn biết đứng chôn chân tại chỗ. Từ khóe mắt cậu, hai
hàng lệ ròng ròng lăn xuống.

Cố Phán Phán khóc rấm rứt một hồi rồi buông tay ra, cô nức nở:

– Du Huy, thật ra người bọn chúng muốn giết là chị đấy…

Du Huy nhìn chị một cách đầy nghi hoặc:

– Tại sao?

Cố Phán Phán nghiến răng:

– Chị dám khẳng đinh mọi chuyện đều do gã đứng sau giật dây!

– Ai? – Câu hỏi rít lên từ kẽ răng cậu.

Cố Phán Phán đáp:

– Một gã nhà văn. Nửa năm trước, chị và gã vừa gặp gỡ đã say đắm

nhau. Không ngờ gã lại là hạng lòng lang dạ sói, sau khi đã có được chị, gã
liền có ý muốn vứt bỏ. Nhưng chị không đồng ý, mấy ngày hôm nay vẫn
đang kiên quyết.

Du Huy nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi:

– Thế chị đến đây làm gì?

Cố Phán Phán cũng tần ngần trong thoáng chốc rồi đáp:

– Chính gã đã hẹn chị đến. Chị lo có chuyện gì xảy ra nên kéo cô gái

này đi theo…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.