CÁNH CỬA - Trang 283

những chuyện quái gở trước đây không phải do Cố Phán Phán làm hoặc chí
ít, không hoàn toàn do cô ta làm.

Gã nhà văn tựa một người mới bước ra từ cơn ác mộng, vừa thở phào

nhẹ nhõm được một hơi thì cảnh tưởng tượng trong giấc mộng lại hiện lên
ngay giữa thực tại.

“Mục Phân Mục Phân” chính là hai chữ “Phán Phán” chiết tự ra, nhân

vật cứ núp mãi đằng sau lưng gã từ đầu đến cuối, hay nói cách khác, cái thứ
cứ lủng lẳng nơi ba thước trên đỉnh đầu hắn rốt cuộc là ai?

199989 bước. Con số chẳng khác nào một lời nguyền rủa ác động bỗng

chốc bám chặt vào số phận của gã và dường như không thể nào nhổ bỏ
được nữa.

Gã khổ sở ném toẹt điện thoại xuống đất, đôi mắt bỗng đục ngầu xám

xịt, khuôn mặt rạng ngời khi nãy bỗng chốc đờ đẫn như mất hồn. Gã thẫn
thờ nhìn lên trần nhà, gương mặt vô hồn hệt như một bệnh nhân vừa bị bác
sĩ chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo.

Những người sống ở đô thị một ngày trung bình đi năm ngàn bước, nếu

thế, 199989 bước sẽ cần tới bốn mươi ngày… Nếu lời tiên tri trong tin nhắn
ấy là thật thì cuộc đời còn lại của gã không còn nhiều nữa.

Sau một hồi nghĩ vẩn nghĩ vơ, gã nhỏm dậy bước xuống giường… Hôm

nay còn phải ghi hình nữa. Thế giới ngoài kia đã bắt đầu huyên náo dần.

Khi hai bàn chân chạm xuống nền nhà, gã đột nhiên khựng lại. Thế rồi,

gã chậm rãi đi giày và rón rén sải bước, miệng lầm bầm không ngớt: “Một
bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước, sáu bước…”

Từ hôm ấy trở đi, gã nhà văn bắt đầu ghi lại số bước chân của mình.

Mẩu tin nhắn bí ẩn ấy không có số.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.