CÁNH CỬA THỨ 4 - Trang 54

cùng cô ấy đến ga Paddington. Vì còn phải ghé thăm vài khách hàng nữa,
nên anh có ý định sẽ trở lại sau đó. Cả hai người đứng ở sân ga, bấy giờ
chính xác là 12 giờ 30 phút chiều, và đúng vào thời điểm đó các vị nhìn thấy
cậu ta.”

“Phải,” Patrick nói bằng giọng nghiêm nghị. “Trông như đang bị săn đuổi

và tỏ ra cực kì lo lắng. Cậu ta cố tránh bị phát hiện nhưng đó chính là cậu ta,
không thể sai được. Tôi chắc chắn.”

“Tôi có thể hỏi các vị đang nói đến ai không?” tôi do dự hỏi.
“Chúng tôi đang nói về bạn cậu, chàng trai trẻ ạ. Người bạn đã mất tích

một tuần trước của cậu: Henry White.”

“Nhưng điều đó là không thể,” tôi kêu lên. “Đúng vào thời điểm ấy tôi

nhìn thấy Henry tại ga Oxford. Đây chính là lí do khiến tôi tới để nói với
ông!”

Mọi người đồng loạt há hốc mồm, tôi tiếp tục.
“Chính xác là lúc 12 giờ 30 phút chiều. Tôi có thể thề. Râu ria vài ngày

chưa cạo, dáng đi kì quặc, vẻ mặt thống khổ, chắc chắn là Henry White. Khi
trông thấy tôi, cậu ta có vẻ muốn chạy trốn, nhưng lại thay đổi quyết định và
tới nói vài lời với tôi. ‘Con người quá tàn nhẫn, tôi đi đây’ cậu ấy nói rồi bỏ
đi.”

Thanh tra Drew dụi điếu thuốc vừa châm và ngồi yên lặng, ông nhìn từng

người một, sau cùng tuyên bố.

“Phải có ai đó nhầm lẫn.”
Patrick lộ vẻ trầm ngâm.
“Tôi có thể thỉnh thoảng nghe nhầm, nhưng mắt tôi chưa bao giờ nhìn

lầm.”

“James,” Alice chen vào. “Chắc là cậu nhầm rồi. Henry ở Luân Đôn vào

lúc 12 giờ 30 phút. Mặt mũi méo mó đi vì sợ hãi, nhưng đó chính là Henry,
không thể lầm lẫn được.”

Tôi lắc đầu.
“Xin lỗi phải phủ nhận lời của chị, Alice, nhưng tôi biết bạn mình từ thời

thơ ấu. Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ấy ở ga Oxford vào đúng thời điểm đó.”

Cuộc tranh luận chẳng đi đến đâu. Ông thanh tra ngắt lời chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.