CANH KHUYA - Trang 61

Thật là một câu hỏi...thú vị. Brittany nhìn Wes, nhướng mày. Rõ ràng

có vài phần của câu chuyện "cũ" cô cần được nghe chi tiết hơn.

"Anh kể cho họ về lần thứ hai bọn anh bị phục kích," anh bảo cô. "Em

biết đấy, khi các bác sĩ đều tin chắc anh sắp chết, anh mở mắt ra và nhìn
thấy em, và vì lựa chọn là hoặc đến với em hoặc đến với ánh sáng, dĩ nhiên
anh chọn em."

"Dĩ nhiên," cô nhắc lại. Cô phải cắn vào phía trong má để ngăn mình

cười phá lên. Và Wes biết thế, tên quỷ đó. "Chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở
đâu, Lambikins? Lần thảo luận trước, chúng ta còn băn khoăn giữa Algeria
và Bosnia." Vì Wes đang cố nén cười, cô quay sang phía đám đông. "Tôi sợ
Wesley tội nghiệp cần thêm một ít adrenalin dồn lên não bằng cách đi nghỉ
ở những quốc gia có nguy cơ khủng bố cao để giữ mình luôn tràn đầy năng
lượng. Các bạn biết một số đàn ông như thế mà. Và họ đều không sẵn sàng
nhờ bác sĩ kê cho một liều viagra đơn giản. Tôi sẽ vui lòng chỉ với Hawaii,
nhưng, không."

Wes vòng tay quanh người cô, kéo cô lại sát vào người anh. Anh hôn

cô, ngay gần cạnh tai. "Cảm ơn rất nhiều," anh thì thầm.

Cô cho anh một nụ cười toe. "Bất cứ lúc nào, bánh ngô ngọt ngào yêu

quý."

"Làm sao cô chịu được khi anh ấy rời đi chiến đấu?" một người đàn bà

đeo kính đen hỏi. Brittany không chắc nhưng cô nghĩ cô đã nhìn thấy bà ta
một hai lần trên chương trình TV ban ngày, giữa giờ nghỉ ở bệnh viện.

"Lòng tin," Britt nói. Cô đã hỏi em gái cô câu hỏi tương tự, và Melody

đã trả lời chính xác như vậy.

"Cô có sợ anh ấy sẽ, kiểu như, tấn công cô giữa đêm không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.