cũng rót đầy cho Lan Lăng Vương, ôn hòa nói: "Đến đây, uy cũng lập, lời
cũng nói, uống rượu uống rượu."
Trong giọng nói, mang tới mấy phần nhạo báng. Lúc này, sự tức giận của
Đoàn tướng quân với Lan Lăng Vương đã tiêu mất một chút. Phụ nhân bên
người hắn, đúng là một yêu tinh, loại yêu tinh này quyến rũ Cao Trường
Cung, dù sao cũng tốt hơn quyến rũ quân vương.
Bữa tiệc cử hành đến bây giờ, đã mất hứng thú. Uống mấy lượt rượu, bệ
hạ vừa mới rời đi, chúng quyền quý liền liên tiếp cầu xin lui, không bao
lâu, liền đi gần nửa.
Lan Lăng Vương và Đoàn tướng quân nói mấy câu xong, cũng cáo từ
ông ta rời đi. Cũng giống lúc đi vào, hắn quay người lại, liền bế Trương
Khởi vào lòng, sải bước đi ra ngoài cửa.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng Vương rời đi, Lý Ánh đột nhiên nói:
"A Du, ngươi quên hắn ta đi." Nàng ta lắc đầu nói: "Cao Trường Cung si
mê Trương thị như thế, trở thành chính thê của hắn thì thế nào?"
Trịnh Du cúi đầu, nàng ta móc khăn tay trong lòng ra, run rẩy lau lau
khóe mắt, nói nhỏ: "Nếu ta có thể quên, đã sớm quên. . . . . "
Lời vừa nói ra này, Lý Ánh trầm mặc.
Ôm Trương Khởi, Lan Lăng Vương nhảy lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường phố, hai bên đường phố có ngọn
đèn dầu đung đưa, chiếu sáng đêm tối lờ mờ.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn Trương Khởi.
Hắn cảm thấy, nàng đang tức giận. . . . . Như hắn mượn tối nay để lập uy,
bữa tiệc tối nay, nàng cũng muốn dựa thế chứ?