Hắn vừa đi, chính là cả ngày, đi lúc tuyết bay tán loạn, lúc về, bão tuyết
vẫn còn hoành hành khắp nơi.
Tô Uy thở dài một hơi, cất bước bước vào viện.
Hắn một bước vào nhà kề bên, mới vừa run run phất đi một thân đầy
tuyết, lại thấy Trương Khởi bưng một chậu nước nóng đi tới. Nàng nhìn lại
Tô Uy đang ngây ngô như gà gỗ, nhỏ giọng nói: "Mới vừa đi vào, gột rửa
một cái đi."
Ở trong đoàn người của Tô Uy, không có tỳ nữ, hiện tại A Lục lại không
có ở đây, Trương Khởi cũng không đành lòng, chỉ có thể tự mình động thủ
thôi..
Vì vậy, nàng đi tới phía sau, giúp hắn cởi áo khoác trên người ra, sau đó
bảo hắn ngồi xuống, phủi đi những bông tuyết dính đầy trên tóc, vừa phất
lung tung mấy cái, vừa nói: "Lo lắng làm gì? Rửa mặt mũi chân tay cho ấm
đã." Giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt, làm cho người ta chưa uống đã thấy
say.
Tô Uy cúi đầu.
Hắn nhìn chậu nước nóng hổi. Nhìn cái bóng của mình, nho nhỏ nói: "A
Khởi, ngươi bây giờ, thật giống như một tiểu thê tử."
Trương Khởi đang phủi tóc cho hắn, tay chợt cứng đờ, rồi lạ rũ mắt
xuống. Nhẹ giọng nói: "Mau rửa đi."
Thấy nàng thu vạt áo khẽ chào, chuẩn bị lui ra, Tô Uy vội vàng nói:
"Tuyết rơi nhiều cũng có chỗ tốt. Ngay cả mạnh như Hắc Giáp Vệ, cũng
gánh không được rồi, Chung quanh cửa thành cũng vắng vẻ lắm."
Mặc dù vắng vẻ. Vẫn luôn có người từng thời từng khắc nhìn chằm
chằm, hơi có người khác thường ra vào, bọn họ liền lập tức xuất hiện .