CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 133

Dứt lời, nàng từ từ từ bò dậy, lấy tay áo giấu mặt, có vẻ đau lòng tuyệt

vọng cực kỳ, nhưng vẫn quy củ cúi chào Trương Tiêu thị, lúc này mới cúi
đầu, bi thương, thất thiểu đi ra ngoài.

Mặc dù đi tới Trương trạch cũng ba bốn tháng rồi, nhưng bây giờ Trương

Khởi, vẫn xương nhỏ thịt ít, từ bóng lưng xem ra, rõ ràng là một đứa bé gầy
yếu non nớt.

Nàng đứng thẳng cúi đầu, bởi vì cố nén cất tiếng đau buồn, hai vai run

run, đi vài bước, dưới chân nàng mềm nhũn, cả người ngã xuống, nếu
không phải có người đỡ, thì thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Trương Tiêu thị lạnh lùng nhìn nàng.

Trương Khởi vừa ra cửa, liền có một vị phụ nhân lại gần Trương Tiêu

thị, nhỏ giọng nói ra: "Nha đầu này cũng chỉ là một người hạ tiện không
nơi nương tựa, phu nhân muốn xử trí nàng, duỗi duỗi tay lúc nào cũng có
thể. . . . . Không bằng lưu giữ nàng, nói không chừng về sau sẽ hữu dụng."

Trương Tiêu thị trầm mặc một hồi, gật đầu một cái, nói: "Cẩm nhi nói

với ta, tiện nha đầu này quyến rũ A Mạc, mấy giáo tập cũng thích nàng. . . .
Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc chỉ là nông thôn đến, A Cẩm nói quá rồi."

Nói tới chỗ này, nàng phất phất tay, "Ngươi đi xử lý một chút."

"Vâng"

Phụ nhân kia đi ra thì Trương Khởi đã đi được trăm bước xa. Nàng vẫn

cúi đầu, cơ thể cực kỳ mỏng manh như gió vừa thổi sẽ bay. Dù là phụ nhân
này đôi tay đã dính máu, thì thấy nàng, cũng nghĩ đến nữ nhi nhà mình.

Nàng ta thở dài một tiếng, đi vài bước tới sau lưng Trương Khởi, kêu:

"Trương thị A Khởi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.