Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Lan Lăng Vương càng ngày càng
khó coi, chân mày cũng càng chau càng sâu.
Một ngày kia, hắn nhận được chim bồ câu truyền tin đến, sắc mặt liền
thay đổi. Buổi tối hôm đó, hắn tự giam mình ở trong phòng, không ngừng
uống rượu một mình.
"Cốc cốc cốc" Phương lão nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: "Quận Vương."
Một hồi lâu, âm thanh mệt mỏi khàn khàn của Lan Lăng Vương mới
truyền đến, "Đi vào."
Phương lão đi vào.
Ông vừa vào liền thấy Lan Lăng Vương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đôi
tay bụm mặt thật chặt, cùng với mảnh vụn của bình rượu bị hắn ném đầy
đất.
Chẳng lẽ lại uống say?
Phương lão liền vội vàng tiến lên.
Ông cúi người xuống, mới vừa thu thập một nửa, liền nghe Lan Lăng
Vương nói: "Nàng ấy trốn."
Phương lão ngẩn ra.
Lúc này, Lan Lăng Vương tựa như khóc tựa như cười, lại nói: "Nàng ấy
chạy trốn tới Chu. . . . Bên người nàng ấy có cao nhân che chở, người nọ
giúp nàng ấy trốn đi."
Phương lão thầm than một tiếng, nhỏ giọng nói ra: "Quận Vương.
Trương cơ chạy trốn, dù sao cũng tốt hơn nàng ấy bị chết."