nguyên tính cách này của A Lục cho đến ngày đó, để mình và nàng ấy đều
có thể cảm nhận được sự ấm áp và yên lòng giữa người với người, nàng
thật sự cảm thấy rất trống vắng rất cô đơn.
A Lục thở hồng hộc chạy tới trước mặt Trương Khởi, thốt lên: "A Khởi
A Khởi, Quảng Lăng vương sắp tới rồi, lần này ngài ấy thực sự đến đấy."
Trương Khởi mỉm cười, trừng mắt nhìn nàng, nghịch ngợm nói: "Hôm
nay A Lục lại muốn đi xem nữa ư?"
A Lục cũng không hề giấu diếm mà gật đầu lia lịa, "Đương nhiên ta
muốn đi." Dừng một chút nàng nhìn Trương Khởi, nói, "A Khởi, ngươi
cũng đi đi. Chúng ta cùng nghĩ cách, nhất định có thể trốn ra ngoài."
Lần này Trương Khởi không từ chối mà mỉm cười nói: "Được." Nàng
sảng khoái như vậy lại làm cho A Lục ngỡ ngàng.
Trương trạch vào lúc này, có rất nhiều cô tử, chúng tỳ nữ đều đi ra cửa,
người gác cổng lâu năm cũng mặc kệ mắt nhắm mắt mở để hai người
Trương Khởi đi qua.
Hai người tới trễ, cô tử người hầu đã tụ tập ở ngoài cửa.
Hai chủ tớ lặng lẽ đi tới một góc nhỏ, mặc dù vị trí không tốt lắm, nhưng
kiễng chân lên vẫn có thể thấy được phía trước.
Trong tiếng hoan hô như sấm của đám cô tử, cát bụi cuộn lên ở phía
trước!
Quảng Lăng vương sắp đến rồi!
Niềm vui mừng khôn xiết của mọi người có thể nói đạt tới cực điểm giới
hạn. Đám cô tử không tự chủ được muốn chen lấn lên phía trước, đoàn