CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1422

Vũ Văn Nguyệt trầm mặc.

Một bên kia. Xe trâu của Trương Khởi rốt cuộc không thấy được.

Thấy thế, Trịnh Du vội vàng đứng lên, một hồi lâu rốt cuộc mới vọt ra

khỏi đám người không ngừng giễu cợt và còn đưa tay sàm sỡ nàng ta.

Thiên tân vạn khổ trở lại phủ sứ giả, gương mặt nàng ta trang điểm tỉ mỉ

đã nhoe nhoét. Tóc cũng tán loạn, xiêm áo càng thêm nhăn nhúm, phía trên
đầy dấu tay.

Khi nàng ta xuất hiện bên ngoài phủ sứ giả thì người gác cổng nhất thời

không nhận ra, bèn tiến lên cản Trịnh Du lại.

Một người trong đó đang chuẩn bị xua đuổi thì một người khác mắt tinh,

rốt cuộc nhận ra trang phục và gương mặt quen thuộc của Trịnh Du, hắn lập
tức vội vã ra hiệu cho đồng bạn bằng mắt, vừa cáo lỗi vừa vội vàng lui ra.

Việc này dường như thêm dầu vào lửa, Trịnh Du không chịu được nữa,

vừa xông trở về phòng của mình, liền nằm ở trên giường khóc lớn.

Nàng ta khóc đến thở không ra hơi, khiến các tỳ nữ bên cạnh nhìn nhau,

vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Qua một hồi lâu, Trịnh Du mới thút thít dừng khóc. Nàng ta lau nước

mắt, nức nở nói: "Chúng ta đi."

Chúng tỳ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi lâu mới có một tỳ nữ cẩn

thận hỏi "Vương phi, đi nơi nào?"

"Về nhà, trở về nước Tề."

Tỳ nữ đó càng nói chuyện cẩn thận hơn: "Nhưng, đoàn người không đi,

chúng ta không thể quay về." Đây không phải Tấn Dương đến Nghiệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.