Xe ngựa của các cô tử Trương phủ đến thì xe ngựa của các lang quâng
cũng chạy tới. Trương Cẩm đi vài bước, nũng nịu kêu mấy thiếu niên lang
quân: "Thất ca, Cửu ca, thập ca, thập ngũ ca, thập cửu ca." Nàng mới kêu
đến người thứ năm, thì mấy cô tử khác đã xông lên, vây quanh tám thiếu
niên lang quân vừa yêu kiều gọi vừa cười đùa.
Tỷ muội nhà mình vây quanh các huynh trưởng làm nũng, nhi nữ họ
Trương như Trương Khởi, lại chỉ đứng ở ngóc ngách bình thường, hâm mộ
nhìn họ.
Tiêu Mạc nghe tiếng ra đón liền nhìn thấy màn này.
Nhìn chằm chằm Trương Khởi, hắn liếc về phía gã sai vặt sau lưng. Gã
sai vặt vừa thấy ánh mắt của lang quân mình, lập tức thầm nói: "Nàng rõ
ràng đã nói không đến, bộ dáng kia không giống đùa. . . . . ."
Tiêu Mạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Khởi lần nữa.
Không bao lâu, hắn nói: "Nàng là vạn bất đắc dĩ." Nhìn sang Trương
Khởi đừng chung với A Lam, không rời đi theo đám người Trương Cẩm,
Tiêu Mạc nhướng mày, thở dài nói: "Cô tử thông tuệ như thế, lại bị tỷ muội
của mình coi là người hầu. Thật đáng thương đáng tiếc."
Dừng một chút, hắn nghĩ đến Trương Khởi lúc trước cự tuyệt lời của
mình, đang muốn nói gì, thì một tiếng cười truyền đến, "A Mạc, sao hiện
tại ngươi mới đến? Chẳng lẽ không muốn nghênh đón bọn ta?"
Một lang quân Trương phủ đi về phía hắn.
Thấy chúng lang quân cô tử Trương phủ đều nhìn về phía mình, Tiêu
Mạc cười ha hả, guốc gỗ vang cộc cộc lộc cộc, nhanh chân đi ra, "Sao dám
sao dám, A Mạc đã chờ lâu rồi."