CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 161

Trương Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng nhìn ái lang, trong mắt đều

là uất ức, mím môi, nàng khổ sở nói: "A Mạc không phải coi trọng nàng ta
sao? Ta biết rõ đại phu nhân không đồng ý, sợ A Mạc mất mác trong lòng,
mới nghĩ ra cách này." Nàng cắn môi, trong giọng nói có tinh khiết và chân
thành của tiểu cô tử khi thanh xuân nảy mầm, "Ta chỉ muốn A Mạc sung
sướng."

Tiêu Mạc nghe được sự chân thành trong giọng nói của nàng, đè ép

giọng nói cúi đầu nở nụ cười.

Nghe tiếng cười vui vẻ của hắn, Trương Cẩm cũng cong hai mắt theo.

Nàng đang vui vẻ và thỏa mãn, không có chú ý tới, mình và Tiêu Mạc

thật quá gần! Hơn nữa, rõ ràng mới bị đại phu nhân phạt quỳ từ đường, chỉ
chớp mắt lại đang thân thiết với Tiêu Mạc trước mắt mọi người, cử chỉ của
nàng đã khác lần trước, lần trước vẻn vẹn là lén lút tặng quà, lần này, là
khiêu khích quyền uy của đại phu nhân!

Tiêu Mạc lại thân mật rỉ tai mấy câu với Trương Cẩm, một đôi mắt trắng

đen rõ ràng, trong suốt đến sáng ngời, hơi thoáng nhìn bốn phía, đảo mắt,
hắn vô cùng rực rỡ cười một tiếng.

Từ từ đứng thẳng người, ở trong con ngươi thất vọng của Trương Cẩm,

hắn lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng, làm cho mắt giai nhân ửng đỏ, Tiêu Mạc
rơi ở phía sau mấy bước, đón lấy người của Viên thị ở phía sau.

Cho đến khi hắn đi xa, Trương Cẩm còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.

Lúc này canh giờ còn sớm, đám sứ giả còn chưa tới, chúng con cháu nhà

quan cũng không cần vội vã ngồi vào vị trí, mà là tụm năm tụm ba, du
ngoạn trong Tiêu phủ.

Đi tới đi lui, Trương Khởi đã thất lạc Trương Cẩm. Đi tới một cái đình,

Trương Khởi phát hiện mình lạc đường, vội vàng nhìn bốn phía, chuẩn bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.