CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1627

Hắn rút bội kiếm bên hông ra. Kiếm vừa tới tay, liền tỏa ra ánh sáng chói

lóa, biến ảo khôn cùng.

Lúc này, tay của Lan Lăng Vương đã giương lên, trong tiếng thét chói tai

ddoognf loạt, hắn "xoẹt" một tiếng, lưỡi kiếm lạnh lẽo, gọn gàng linh hoạt,
lại ác độc vô tình cắt đứt cổ họng A Tuyết !

Máu tươi vọt lên cao, rất nhanh liền nhuộm đỏ đám tuyết bên dưới. Cặp

mắt của người kia vẫn còn đang trừng lớn, lại mang theo vui sướng kín đáo
không kịp biến mất, thi thể ngã vật ra đất, mà lúc này Lan Lăng Vương
đang lấy khăn tay ra, từ từ lau đi vết máu đọng trên kiếm của mình.

Giờ phút này, tiếng nôn mửa, tiếng la hét sợ hãi đã vang vọng bốn phía.

Trong âm thanh hoảng sợ đầy hỗn loạn đó Lan Lăng Vương liền ngẩng đầu
lên.

Ánh mắt của hắn sắc bén đến mức, mọi người không ngừng lui về phía

sau, lui về phía sau....... Từ từ thu hồi ánh mắt, "Vèo" một tiếng kiếm được
tra vào vỏ, Lan Lăng Vương trầm thấp nói: "Ngày đó Cao mỗ đã nói rồi,
cuộc đời này hận nhất chính là tính kế! Chuyển cáo cho Lương Hiển cùng
với Vũ Văn Liên, lỗi lớn nhất của bọn họ, chính là đem chủ ý đánh lên
người của phu nhân ta, lại còn xuất ngôn ô nhục nàng......."

Hắn vẫn chưa nói hết, lẫn trong đám người, mấy người đi đường mới

vừa rồi chỉ trích mắng Trương Khởi lợi hại nhất, đã không để ý thân phận
của mình bị bại lộ, từng người một bùm bụp quỳ trên đất, vừa không ngừng
dập đầu, vừa cầu xin: "Không dám, không dám nữa! Quận Vương bớt giận!
Bớt giận!".

"Chuyện này lỗi tại chúng ta, cầu xin Quận Vương hạ tay lưu tình!".

"Quận Vương bớt giận! Bọn ta cũng không dám nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.