CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 166

Như hai nhà Vương Tạ, mặc dù tự xưng là thế gia cao nhất, mặc dù bọn

họ giao du trong hôn nhân, vẫn cao không thể chạm, nhưng bọn họ đã
xuống dốc cũng là sự thật.

Dưới tình huống này, Tiêu Sách này, là một người duy nhất có thể ra

mặt, có thể ở trên triều đình làm chút chuyện. Trong tình huống không
người nào của thế gia có thể dùng, thì Tiêu Sách được giao cho trách nhiệm
nặng nề, hoàng thất cũng thông qua trọng dụng hắn, tôn trọng hắn để lôi
kéo các đại thế gia.

Cũng vì vậy, Tiêu Sách này khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo

không ai bì nổi.

Thiếu niên mặc áo đen đứng bình tĩnh ở trong gió đêm.

Thông qua ánh sáng từ một ngọn đèn lồng, ánh mắt của hắn lẳng lặng

quét qua mọi người.

Mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì âm thanh trơn

mượt ưu nhã, mang theo vài phần ý lạnh của thiếu niên chậm rãi vang lên,
"Tiêu quân thịnh mời Trường Cung đến. . . . nên Trường Cung tới. Về phần
những chuyện khác, Tiêu quân không cảm thấy mình yêu cầu quá mức
sao?"

Âm thanh của thiếu niên rất là êm tai, nghe cảm động vô cùng, lộ ra mấy

phần từ tính.

Hắn vừa nói những lời này, mọi nơi liền ông ông thanh mãnh liệt. Đám

cô tử hưng phấn chen về phía trước đi, tiếng nói nho nhỏ thỉnh thoảng bay
vào trong tai Trương Khởi, "Âmthanh của Quảng Lăng vương thật là dễ
nghe." "Đúng vậy đúng vậy." "Nghe âm thanh, nhất định là người cực kỳ
tuấn tú."

Trong tiếng vui mừng, Tiêu Sách cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.