nói đến chuyện Cao Trường Cung cùng hai chữ Trương thị liền né tránh ba
phần."
Trương Tiêu thị suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Trượng phu không bảo hộ
được nữ nhân của mình, sẽ bị người nhạo báng. Nhưng mà Cao Trường
Cung chỉ là một Tề quận vương, nào có bản lĩnh lớn như vậy? Chắc chắn là
khoe khoang khoác lác."
Liên tục phê bình lâu như vậy, Trương Tiêu thị hiển nhiên cũng mệt mỏi,
nàng ngửa người trên ghế, vẻ mặt bắt đầu không hài lòng. Trương Hiên
thấy thế vội vàng xin lui. Trương Tiêu thị phất phất tay, ý bảo hắn lui ra.
Trương Hiên mới vừa thối lui đến cửa. Trương Tiêu thị đột nhiên gọi hắn
lại,"Đúng rồi, ngươi đi gặp A Khởi, mời nàng trở lại một chuyến. Tuy là nữ
nhi đã gả ra ngoài, trở lại cố quốc, sao không đi bái kiến mẹ cả cùng phụ
thân? Đi, mời nàng lập tức tới ngay. Đúng rồi, cũng bảo A Cẩm trở về một
chuyến. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ nhung tiểu đề tử(*). Cũng đến
lúc để cho nàng tiêu khiển rồi. "Nghe được lời này của mẫu thân, Trương
Hiên trợn mắt há mồm một hồi, không khỏi thầm nghĩ: mẫu thân già thật
rồi, hồ đồ. Ta nói nhiều như vậy, nàng còn cho rằng A Khởi giống như tiểu
cô nhi năm đó gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, muốn đánh thì đánh, muốn
giết thì giết sao.
Trương Hiên vẫn còn ở đó trợn mắt hốc mồm. Còn chưa nghĩ kỹ làm thế
nào nói rõ chuyện này với Trương Tiêu thị, bên kia cặp mắt Trương Tiêu
thị đã mê man, gật gà gật gù buồn ngủ.
Lập tức hắn chắp tay, cáo từ rời đi. Trương Hiên vừa lui chân trước, phía
sau, Trương Tiêu thị vốn buồn ngủ lại mở mắt ra. Nàng ra lệnh: "Đi, kêu
quản sự gọi Trương thị A Khởi về cho ta nhìn xem." Dứt lời. Nàng lại
nhắm hai mắt lại.
"Vâng"