Dừng một chút, hắn tự tay vuốt ve mái tóc đen của nàng: "Các nàng có
nhục nhã nàng?"
Hắn làm ra phô trương cho nàng lớn như vậy, các nàng nào có cơ hội?
Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng liếc nhìn Lan Lăng Vương, ánh mắt
phức tạp, mặc cho hắn ôm mình vào trong ngực.
Xe ngựa từ từ chạy tới sứ quán. Nhìn mặt trời bên ngoài bắt đầu dần dần
ngả về tây, Trương Khởi thì thào nói: "Yến tiệc đã bắt đầu."
Lan Lăng Vương ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta sợ nàng bị người ta bắt
nạt, liền chạy tới." Hắn sợ nàng bị người ta bắt nạt, không thoát thân được?
Có năm mươi người bảo vệ rồi, hắn còn sợ cái gì?
Thời gian này, mỗi hành động, việc làm của Lan Lăng Vương với nàng,
Trương Khởi không phải là không để trong mắt.
Đến giờ phút này, nàng cảm thấy, thì ra bắt bản thân hận một người thật
không dễ dàng. Nàng rất sợ, rất sợ mình sẽ nhịn không được nhào vào
trong ngực của hắn, rất sợ nàng sẽ nhịn không được mà muốn cùng hắn
sinh con dưỡng cái, rất sợ nàng biết rõ Lan Lăng Vương phi Trịnh thị là
người âm độc khó dây dưa, nhưng vẫn không biết sống chết dán vào. Nhất
thời vì để ý nam nhân, không quan tâm tất cả giống như thiêu thân liều
mạng lao đầu vào lửa. Giống như nàng ở kiếp trước, giống như mẫu thân
của nàng.
Thì ra bắt mình quên đi hắn, bắt mình trước sau phải tỉnh táo lý trí, bắt
mình cương quyết buông tha, không dễ như thế!
Trương Hiên trở lại phủ.
Hắn vừa mới vào phủ liền nghe được tiếng bàn luận khắp nơi: "Khởi cô
tử rất oai phong!" "Thật không nghĩ đến, một đứa con gái riêng cũng có
ngày hôm nay." "Ngươi xem nàng mang theo tùy tùng, quả thật uy phong,