CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1739

Trải qua mấy lần như thế, Trương Thập Nhị lang cũng liền an tĩnh lại.

Bọn họ ở Kiến Khang ngây người hơn nửa tháng, không khí mùa xuân

đã tràn ngập cả đất trời, một ngày kia, Lan Lăng Vương nhận được thư tín
từ bồ câu.

Nhìn thấy hắn đứng ở trên bậc thang, chau mày lại nhìn về Bắc Phương

đến mất hồn, Trương Khởi không nhịn được đi tới phía sau hỏi: "Xảy ra
chuyện gì?". Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lan Lăng Vương quay đầu
lại, nhìn nàng, hắn khẽ nói: "Bệ hạ nói, muốn ta và nàng trở về Nghiệp
Thành!". Hắn lại không nói, ở trong thơ bệ hạ cũng nói, đối với chuyện hòa
ly, Trịnh thị đã có ý giãn ra.

"Trở về Nghiệp thành?", Trương Khởi tái mặt, cúi đầu nhìn mũi chân.

Lan Lăng Vương nhìn nàng một lúc, mới gật đầu nói: "Bên ngoài gió

lớn, mặc thêm áo khoác vào đi, chuyện này nàng đừng nên lo lắng!". Dứt
lời, hắn sải bước đi ra ngoài.

Nhìn thấy hắn đi ra, mấy hộ vệ vội vàng đuổi theo. Lan Lăng Vương

cưỡi ngựa ra ngoài thành, nhìn những áng mây trùng trùng trôi về phương
Bắc, hắn đột nhiên cười lạnh, nặng nề khẽ hừ nói: "Cần gì để ý đến nó."

** giục ngựa đi tới phía sau hắn, cũng đưa mắt nhìn về phía phương Bắc,

nhẹ giọng nói: "Nhưng chỗ bệ hạ ?".

"Như vậy còn chưa đủ". Lan Lăng Vương hiển nhiên đã hạ quyết tâm,

hắn từ từ xé nát tờ giấy trắng, rồi nhẹ buông tay, mặc cho gió xuân thổi đi,
lời nói ra, trầm thấp lạnh lùng: "Cao Trạm bây giờ, đã không phải là Quảng
Bình Vương nữa rồi. Nếu không có chút cam kết nào mà trở về, chỉ sợ hắn
sẽ xuống tay!". Cao Trạm quá háo sắc, hơn nữa vẫn thích xuống tay với thê
tử của đám huynh đệ, chú cháu, ngay cả đại thần cũng không tha. Ở Tề
quốc bây giờ , đám đại thần quyền quý, đã không còn người nào dám lấy
vợ đẹp nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.