Có lẽ, đây cũng chính là hạnh phúc.
Lan Lăng Vương cũng nhắm hai mắt lại. Hắn tận lực hít hà hương thơm
trên người nàng, hưởng thụ thỏa mãn cùng bình thản dâng lên từ tận sâu
đáy lòng. Khóe môi nở nụ cười, thật lâu thật lâu, cũng không nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao lâu, có vẻ như Trương Khởi đã vùi ở trong
ngực hắn ngủ một giấc thật sâu, Lan Lăng Vương mới nhỏ giọng kêu: "A
Khởi."
"Ưm!"
"Thế gian này, không phải chốn bồng lai cực lạc, nhưng tương đối mà
nói, Hàng Châu thật sự không tệ, nàng muốn đi xem một chút không?".
"Được".
"Bệ hạ mặc dù hoang đường, nhưng nước Tề cuối cùng vẫn là nhà của ta.
Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ phải trở về. Tới khi đó, nàng theo ta trở
về được không?"
Trương Khởi thật thấp lên tiếng: "Được".
Lan Lăng Vương thực vui mừng. Hắn ôm chặt Trương Khởi, thì thào mà
nói: "A Khởi, lần này trở về, ta sẽ hòa ly với Trịnh thị, sau đó ta muốn lấy
nàng. Ta muốn toàn tâm toàn ý để cho lêc thành hôn này náo nhiệt gấp trăm
lần so với lần trước, A Khởi, ta muốn lấy nàng, ta muốn lấy nàng...."
Vừa nói đến đây âm thanh của hắn liền tắc nghẹn, tê tê dại dại, đan xen
trong đó là sự vui mừng lẫn nuối tiếc nói không ra lời. Hắn cúi đầu, dán sát
mặt mình lên mặt của nàng, trầm thấp nói: "Đại hôn lần đó, ta liền hối hận,
thật sự hối hận....... A Khởi, là ta quá ngu xuẩn, ngay cả tâm ý của mình
cùng với tình cảnh của nàng cũng không hiểu rõ, vì thế mới khiến nàng và
ta phải trải qua biết bao nhiêu giày vò. A Khởi, sau này sẽ không như vậy