CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1807

Ở bên trong Tây Uyển, Trịnh Du ngồi ngay ngắn trong phòng ngủ.

Từ khi bị buộc phải dời đến nơi này, cả người nàng càng lộ vẻ ủ dột.

Nghe thấy giọng nói nhỏ của đám người hầu từ bốn phía truyền tới, tâm
tình Trịnh Du cực kỳ phiền não. Trong bụng căm hận nói: bọn nô tài kia
đều ở đây bàn tán cười nhạo ta!

Nghĩ tới đây, nàng vụt đứng lên. Mới vừa vọt tới cửa phòng, nàng cắn

răng đứng lại, gọi: "Người đâu. Thay quần áo cho ta, chuẩn bị xe ngựa, ta
muốn trở về Trịnh phủ."

"Vâng."

Chúng tỳ nữ vừa đem đồ chuẩn bị tới, lại thấy Trịnh Du không nhúc

nhích đứng ở đó.

Thời gian này nàng thường như vậy, chúng tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn

nhau, cúi đầu xuống.

Trịnh Du đờ đẫn đứng ở đó, tuyệt vọng thầm nghĩ: Trở về Trịnh phủ có

ích lợi gì? Trở về Trịnh phủ thì có ích lợi gì? Cao Trường Cung bây giờ,
không phải là người ban đầu đề nghị cưới với nàng. Lúc ấy, mẫu thân của
nàng còn có thể hô to gọi nhỏ với hắn. Hiện tại, cho dù tộc trưởng Trịnh thị
đối diện với hắn, cũng sẽ cúi đầu khom lưng? Nàng trở về cầu xin trợ giúp.
Bọn họ chẳng những không giúp được, lại chỉ biết quát mắng nàng.

Nghĩ đến ngày mai, nàng bị Cao Trường Cung buộc dời đến Tây Uyển,

sau khi tin tức truyền tới Trịnh phủ, tộc trưởng hay mẫu thân trước tiên đều
sẽ phái người quát lớn, mắng nàng vô dụng!

Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng dưng quay đầu, mới vừa đi hai bước, lại

dừng lại nói với tỳ nữ thân cận: "Ôn nhi, hôm nay không phải ngươi hầm
cháo tổ yến cho ta sao? Đi hâm lại rồi bưng đến đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.