CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1812

một lần nữa thấy Lan Lăng Vương toàn tâm toàn ý bảo vệ Trương Khởi,
Trịnh Du vẫn cảm thấy ngực đau nhức.

Trong đau đớn, nàng từ từ ngồi xổm người xuống, đôi tay bụm mặt, ô ô

khóc lớn lên.

Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng làm sao bây giờ? Hiện tại nàng tuyệt

vọng, cũng muốn hòa ly rồi, nhưng Dương Tĩnh, Lâu Nguyên Chiêu, bọn
họ cũng đã không cần nàng nữa, nàng phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cứ như vậy đi ra ngoài, gả cho một người con thứ nổi trội

không có thế lực hoặc thương hộ? Sau đó cả đời này, đều thấp hơn tiện
nhân Trương thị này, thấp hơn bọn tỷ muội thứ xuất kia một cái đầu?
Không đúng, không chỉ một, là mấy, là mấy đầu!

Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không có đường đi, ai tới nói cho nàng

biết nên làm cái gì?

Bàn tay Trịnh Du bụm mặt, khóc đến tuyệt vọng mà không tiếng động,

loại khóc thút thít này, cho dù ai cũng có thể nhìn ra nàng đang cực độ bi
thương. Lan Lăng Vương nhíu mày, ý bảo chúng tướng cùng Trương Khởi
tản đi, sau đó cất bước đi tới trước mặt của Trịnh Du.

Đợi đến tiếng khóc của nàng dừng lại, giọng nói trầm thấp của Lan Lăng

Vương trong bầu trời đêm bình tĩnh truyền đến: "A Du, đừng chà đạp mình
nữa. Hòa ly với ta, đã vui vẻ gặp nhau thì hãy vui vẻ chia tay thôi."

Hắn nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Nàng cũng biết, lúc ta còn nhỏ

đã giết người, một khi đã độc ác hạ quyết tâm, thì là chuyện gì cũng có thể
làm ra. Bây giờ nàng hòa ly, chẳng những có thể bảo toàn danh tiếng, còn
có thể bảo toàn tất cả. Nếu chờ ta bỏ nàng, nàng cái gì cũng không có."

Trịnh Du không trả lời hắn, chỉ khóc nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.