CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 2035

Một loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó, Thành Sử cung kính bẩm báo:

"Quận Vương, người tặng quà đều đã đi hết rồi!". Hắn lại nhỏ giọng thưa:
"Quận Vương, mở rộng cửa phủ thu hối lộ chung quanh, có rất nhiều đại
thần nhìn không quen mắt, nên đã rối rít dâng tấu lên cho Bệ hạ".

Lan Lăng Vương ngưng mắt, một hồi lâu hắn mới khàn khàn đáp: "Ta

biết rồi!".

Sau một lát yên tĩnh, Thành Sử nhìn Lan Lăng Vương đang sầu lo trăm

mối, cảm thấy thời cơ mà Trương Khởi nói lúc trước đã đến. Lập tức khàn
giọng, chậm rãi nói: "Quận Vương muốn mượn việc tham ô này, để tránh
sự nghi kỵ của Bệ hạ sao? Cần gì phải thế chứ? Hàng Châu cũng được,
Kinh châu cũng được, kể cả hang sơn cùng cốc cũng đều có đất thanh tịnh.
Vì sao ngài lại không muốn rời đi?"

Môi Lan Lăng Vương giật giật, lại không thốt nên lời.

Thành Sử lại nói: "Nửa năm này, Quận Vương luôn thắng trận. Nhưng

mỗi lần thắng, tiền tài ngài nhận vào lại tăng thêm mấy lần. Thật ra thì
Quận Vương so với ai cũng đều rõ ràng hơn, Tề quốc, đã không phải là nơi
có thể an cư lâu dài!".

Hầu kết Lan Lăng Vương lại giật giật, cất giọng khàn khàn: "Ta biết."

"Còn nữa, Quận Vương ngài xem, bệ hạ, hắn lại cứ làm ra những chuyện

điên đảo như thế, Tề quốc còn có thể thịnh vượng mãi sao? Quận Vương
còn ở lại chỗ này, chỉ sợ quay đầu lại liền phải nộp mạng."

Dừng một chút, Thành Sử lại chậm rãi nói từng chữ từng câu: "Quận

Vương, ngài xem Vương phi đi. Hết trận chiến này đến trận chiến khác vẫn
luôn lấy nước mắt rửa mặt."

Lan Lăng Vương cũng nghe không nổi nữa, hắn quay lại, vọt ra khỏi cửa

phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.