Ở trong ký ức, nàng là thê tử của một con cháu nhà quan. Nhưng bây
giờ, nàng lại cảm thấy từng bước khó khăn.
Nghĩ tới đây, Trương Khởi nhìn góc giấu kim của mình, chỉ chốc lát lòng
lại bình tĩnh lại.
Trong thời gian ngắn vậy, nàng đã có nhiều vàng. Nếu Quảng Lăng
vương đi rồi, mình cũng sẽ không phiêu bạc tha hương nữa, không bằng
tìm một cơ hội, để Cửu huynh mua ít đất cho mình? 150 vàng, trừ mua một
tiểu viện thì không biết có thể mua bao nhiêu ruộng tốt?
Nhưng, hình dạng của mình rất dễ gây chú ý, ở trong sân cũng sẽ không
sống yên ổn, còn phải suy nghĩ một chút.
Khi Trương Khởi suy nghĩ đến gà gật muốn ngủ thì một loạt tiếng bước
chân truyền đến.
Sau đó, tiếng bước chân hơi hốt hoảng của A Lục truyền đến. Theo một
tiếng cọt kẹt, nàng vội vàng nhanh chóng vào trong phòng.
Đối diện Trương Khởi đang mở to mắt nhìn mình, A Lục vọt tới trước
mặt nàng nhỏ giọng nói: "A Khởi, hoàng thượng phái người tới."
Hoàng thượng phái người?
Trương Khởi nháy mắt to nhìn A Lục, ý bảo nàng nói tiếp.
A Lục thở một hơi, tiếp tục nói: "Ta nghe những người đó nói, sứ giả các
quốc gia sắp rời khỏi Kiến Khang, bệ hạ muốn ban thưởng một số cơ thiếp
xinh đẹp cho bọn họ. Cũng không biết sứ giả nào mở miệng, nói là cơ thiếp
bọn họ có nhiều, nếu bệ hạ nguyện ý, không bằng ban thưởng một vài cô tử
thuộc thế gia phương nam cho họ. Bệ hạ vốn mất hứng, nhưng có một
người khác nói, nữ tử phương nam mềm mại đáng yêu, mà người từ những
sĩ tộc truyền thừa trăm ngàn năm, càng làm những người phương bắc kia