Đi tới, Trương Khởi đưa tay vuốt lưng A Lục. Theo động tác của nàng,
A Lục hít một tiếng, nhào tới trong ngực nàng khóc rống lên.
Trương Khởi vừa vỗ lưng của nàng, vừa nhỏ giọng nói ra: "Đừng khóc,
ngươi sợ cái gì? Bộ dáng này của cô tử nhà ngươi, sẽ không có người nhìn
trúng."
A Lục liều mạng lắc đầu.
Nàng nghẹn ngào nói: "Không phải. Cô tử dù trước mặt hay phía sau đều
đẹp, A Lục cũng thường xuyên nhìn ngây người."
Phía sau đẹp mắt?
Trương Khởi cả kinh, không khỏi đưa tay sờ về phía hông và mông của
mình.
Eo thon, cái vật hình tròn phía sau là cái mông đầy đặn.
Sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, cho tới nay, nàng thấy ngực mình còn
chưa trổ mã to lớn, liền cho rằng không có việc gì. Thì ra là, mình đã bất tri
bất giác trưởng thành.
Đảo mắt, Trương Khởi bật cười.
Nghe được tiếng cười của nàng, A Lục kinh ngạc ngẩng đầu lên. Trên
lông mi nàng còn nhỏ giọt lệ, ánh mắt lại trông mong nhìn mình, thực là
tức cười.
Trương Khởi đưa tay lau đi nước mắt trên mắt nàng, nín cười nói:
"Ngươi yên tâm, ta tự có đối sách."
Nàng nhìn về phía son phấn trên bàn con, dịu dàng nói nhỏ, "Những thứ
đồ này, chẳng những có thể khiến người ta trở thành đẹp, cũng có thể làm
người ta biến dạng." Như da thịt và tuổi tác của nàng, chính là lung linh