Trương Khởi lắc đầu, cung kính đáp: "Phụ thân mẫu thân đã vô cùng chu
đáo với hài nhi, A Khởi không có yêu cầu gì."
"Tốt lắm." Trương Thập Nhị lang đứng lên, "Nếu con đã được bệ hạ coi
trọng, sau này hãy để tâm nhiều hơn tới chuyện học hành." Tức là muốn
nàng đừng nghĩ đến chuyện nam nữ nữa. Trương Khởi vui mừng, nghĩ
ngợi: Ít nhất phụ thân không gả mình đi sớm vậy.
Trương Khởi vội vàng đồng ý.
Trương Thập Nhị lang phất tay áo bỏ đi.
Ông vừa đi, gian phòng lập tức trở nên ứ đọng.
Phụ thân vừa đi, Trương Cẩm đã đứng lên, nàng ta đứng trên cao nhìn
xuống Trương Khởi, cười lạnh nói: "Hây da, thật là có bản lĩnh nha, đã
thành tài nữ rồi!"
Trương Khởi không dám đáp lời, chỉ cúi đầu thấp hơn.
Trương Tiêu thị ngồi bên từ từ nhấp trà.
Thấy mẫu thân không ngăn cản, Trương Cẩm lại càng kiêu căng, nàng đi
tới trước mặt Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ đã nói rồi,
xem ra sau này ta ra ngoài phải thường xuyên dẫn theo A Khởi, để người
trong thiên hạ biết được đại tài nữ này."
Trương Khởi nhận thấy lửa giận trong lời nói của nàng, lại càng rúm ró,
đầu cúi sát đến ngực.
Trương Cẩm thấy vậy, hừ một tiếng, lại muốn nói gì đó, Trương Tiêu thị
ở bên nói: "Được rồi."
Nàng phất tay với Trương Khởi, "Lui ra đi."