"Vâng."
Rốt cuộc Tiêu Mạc cũng cất bước, Trương Khởi đi theo phía sau hắn, hai
người một trước một sau, từ từ đi về phía trước.
Trương Khởi vừa ra khỏi phòng, liền thở ra một hơi. Hai câu cuối cùng
của đại phu nhân, là khích lệ Trương Khởi, cũng là làm cho Tiêu Mạc cùng
nàng yên tâm, bọn họ chịu nghe lời, an thủ bổn phận, đại phu sẽ không xử
trí Trương Khởi.
Tiêu Mạc đi rất chậm, rất chậm, bước chân còn có chút không yên.
Trương Khởi vẫn cúi đầu, lúc này đôi tay xoắn lấy nhau thật chặt.
Một tỳ nữ đi tới phía sau hai người, nói với Trương Khởi nói: "Đưa đi
Tiêu Lang đi rồi, ngươi trở về phòng của mình đi."
"Vâng."
Hai người rốt cuộc đi ra khỏi Liên uyển.
Sau một lúc im lặng, hai người đi tới một con đường mòn, lá cây rập rạp,
hoàn toàn che hết ánh mặt trời. Dọc theo đường đi, cũng thấy rất ít người
hầu.
Tiêu Mạc lên tiếng: "Ngươi an tâm." Âm thanh của hắn rất khàn: "Đại
phu nhân là một người không nói hai lời, ngươi chớ lo lắng."
"Ừ."
Lúc này, Tiêu Mạc dừng bước.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trương Khởi không chớp mắt.