CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 586

Cao Trường Cung dừng lại bước chân, nhíu mắt nhìn tới bầu trời xán lạn

đang ngả về phía Tây, khẽ giọng nói: "Trương thị A Khởi."

"Vâng." Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Ngươi nói xem, con người tại sao lại cô đơn đến vậy?" Cô đơn trống

trải đến nỗi dù đã sống trong cảnh phồn hoa phố xá sầm uất nhất vẫn cảm
thấy cô độc vô cùng. Chẳng biết sự cô đơn trống trải ấy được sinh ra từ bao
giờ và không biết sẽ chết đi như thế nào. Cô đơn có phải chăng là, có một
ngày không thể không rời đi trần thế, e rằng cũng chẳng có bao nhiêu đau
khổ vì không nỡ....

Hả?

Trương Khởi chớp chớp đôi mắt to, không hiểu nhìn hắn.

Cao Trường Cung quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, cũng chẳng giải

thích gì, cất bước đi vào trong phòng.

Hai người mới vừa vào bên trong, lại một loạt tiếng bước chân truyền

đến, sau đó một người thị vệ nói: "Quận vương, sứ giả Trần xin cầu kiến."

"Không gặp."

Tuy Cao Trường Cung trả lời quả quyết dứt khoát, nhưng người hầu ở

phía ngoài vẫn chưa chịu lui ra. Sau một lúc do dự hắn lại nói: "Đám sứ giả
Trần kia nói, Quận vương đưa mỹ cơ của Tiêu Lang bọn họ đi. Người nước
Trần vừa mới đến Trường An thì đã bị Quận vương nước Tề gây hấn như
thế, tức là không nể mặt bọn họ."

Dừng một chút, người hầu kia lại nói: "Bọn họ còn nói, nước Trần tuy

nhỏ, nhưng chuyện mất mặt như thế, họ tuyệt sẽ không dám nhận."

Sự cao độ giữa hai quốc gia đã lên đến cao trào rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.