Ôm một con mèo nhỏ mềm như Trương Khởi, hắn lại ôm chặt như ban
nãy.
Trương Khởi thật vất mới thoải mái một chút, lại phải trở lại ngực hắn
ngột ngạt không chịu nổi, liền vặn vẹo uốn éo, không vui nói: "Đừng có ôm
ta chặt như vậy......."
Hắn tiếp tục ôm chặt, để nàng ở trên đùi, lúc Trương Khởi cho là hắn
không trả lời lại thì hắn lại nhàn nhạt, uy nghiêm nói: "Ôm như vậy càng
mát mẻ thoải mái." Nàng giống như một khối ngọc, ôm chặt một chút hơi
lạnh càng xuyên qua người.
Trương Khởi giương cái miệng nhỏ nhắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ
là một bộ dáng không cam chịu, thở phì phò hừ hừ mấy tiếng, rồi im lặng
dựa vào trong ngực hắn.
Cách đó vài thước, Vũ Văn Nguyệt không chỉ đứng một mình, chẳng
biết từ lúc nào có một quý nữ nước Chu đứng bên cạnh, lúc này nghiêng
đầu, nhỏ giọng mà nói ra: "Thật là dễ nghe."
"Cái gì?" Vũ Văn Nguyệt lấy lại tinh thần hỏi.
Na Quý nữ lặng lẽ hướng về phía tiếng ầm ỹ bên Lan Lăng vương, nhỏ
giọng nói: "Hôm nay mới biết, cái gì gọi là châu ngọc đánh nhau.......
Giọng nói hai người bọn họ, thật là dễ nghe." Mặc dù một chữ cũng không
nghe thấy, nhưng một người xướng một người hợp, một dài một ngắn,
giống như cầm sắt hài hòa, chim hót trên núi, nghe thật êm tai.
Không trách được người đời đều nói, giọng nói Lan Lăng Quận vương
rất hay.
Nghĩ như nàng, tất nhiên không chỉ một hai người. Hiện tại bốn phía an
tĩnh như vậy, nhất định là đoàn người ở đây cũng đang lắng nghe.