CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 805

của nàng ta.

Lan Lăng Vương nhíu mày một lúc, gật đầu với đám con gái, cứ thế ôm

Trương Khởi sải bước về phía xe ngựa.

Đưa mắt nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, Lí Ánh cô gái vẫn yên lặng

một bên, là Tề Quốc Qúy nữ lên tiếng: “Cũng chỉ là một đứa con gái
riêng.” Nàng ta nghiêm túc nói với Thu công chúa và A Du: “Một đứa con
gái riêng như thế ở Trần Quốc cũng chỉ là một kĩ thiếp mà thôi, cho dù có
học được một thân tài nghệ đi chăng nữa, chẳng lẽ điều đó có thể thay đổi
số phận hèn hạ mà ông trời ban cho nàng ta?”

Cái loại quan niệm sống chết do trời, phú quý do trời đang cực kì thịnh

hành ở nơi này, các quý tộc đều khắc ghi sâu vào đến tận trong cốt tủy.

Vì vậy vừa nói xong câu này, những gì mà Trương Khởi mang đến liền

nhanh chóng biến mất. Thu công chúa và A Du đều bình tĩnh lại. Nhìn
chằm chằm chiếc xe ngựa đã không thể nhìn thấy kia nữa, nói: “Đúng thế,
cho dù nàng ta có lớn lối đến mức đó, dân đen cũng mãi chỉ là dân đen.”
Nói đến đó nàng ta trừng mắt nhìn đám người Vũ Văn Nguyệt vẫn đang ở
trong phòng, quát lên: “Đồ không biết xấu hổ, đáng đời, chúng ta đi thôi—“

Xe ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi cửa lớn.

Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ ửng,

trong hơi thở mang theo một mùi hương hoa nhàn nhạt hòa lẫn với mùi
rượu.

Trương Khởi ngẩng đầu. Lan Lăng Vương bị nàng cắn cho một cái, đang

ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp hai mắt khép hờ, không hề nhúc
nhích. Nếu như trên khuôn mặt tuấn tú đang thiếu sự tuấn tú, bị dấu vết
cùng sự đỏ ửng phủ lên đương nhiên sẽ lộ ra vẻ uy nghiêm hết sức, cao cao
tại thượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.