đất Việt, thì khi kết lại câu chuyện, con người với các quốc tịch khác nhau
đều hiện ra trên tác phẩm của Dương Thụy trong diện mạo gần gũi, tính
cách sinh động và quan trọng nhất, đó là những con người có thể thấu hiểu.
Không dừng ở việc miêu tả lớp vỏ "ngoại quốc" hay khai thác "khác biệt
văn hóa" - điều rất hay gặp nếu đọc mảng đề tài nước ngoài của một số cây
bút trẻ - Dương Thụy giữ một thái độ khá sáng suốt, soi chiếu nhân vật một
cách công bằng và chẳng ngại ngần gì mà không nói thẳng tận cùng bản
chất. Từ một anh sếp Tây biết làm việc, biết hưởng thụ, thậm chí biết cách
"tranh thủ tình cảm" các nhân viên Việt một cách láu lỉnh cho đến cô gái trẻ
lãng mạn, xao lòng nhưng cố gắng "bóp thắng" đúng lúc đều hiện ra rất
chân thật...Ngay trong vấn đề chừng như khá nhạy cảm là sex, Dương Thụy
cũng có cách đề cập độc đáo: hài hước, không che đậy úp mở và không
tránh né. Đọc những truyện như thế, không những chẳng thấy gợn bởi sự
dung tục, người đọc còn được chia sẻ với Dương Thụy đôi mắt nhìn tươi
tắn và trong trẻo.
Bước giữa thế giới nhân vật do Dương Thụy tạo dựng trong tập Cáo già,
gái già và tiểu thuyết diễm tình, người đọc thường xuyên "đụng đầu" câu
hỏi đặt ra cho chính mình: phải chăng, trong thế giới người trẻ, khác biệt
văn hóa ngày càng thu hẹp? Người ta đang trở nên giống nhau trong ứng
xử, giống nhau khi lựa chọn hướng đi trong cuộc sống, và nhất là sự tương
đồng trong các cung bậc xúc cảm? Thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ nên người
ta đến với nhau dễ dàng hơn. Tình yêu tâm hồn và cả thể xác không còn là
thứ xa vời cấm kỵ. Nhưng chính vì thế, mỗi cá nhân lại bớt phần bí mật, ít
đi quyến luyến nên chia tay nhau cũng thấy chóng vánh nhẹ nhàng hơn.
Cảm giác mênh mang nuối tiếc hay buồn rầu vương vít mà Dương Thụy để
lại trong lòng độc giả sau mỗi câu chuyện ngỡ như tươi vui, đầy ắp chi tiết
sống động phải chăng là vì thế?
Từng là một người phải làm báo năng động và giàu kinh nghiệm, rồi
chuyển sang lĩnh vực quan hệ công chúng, Dương Thụy biết đặt để vào tác