CÁO GIÀ, GÁI GIÀ VÀ TIỂU THUYẾT DIỄM TÌNH - Trang 90

Ra khỏi phi trường, nhìn những thân nhân khác mừng mừng tủi tủi đón

người thân Đông ngậm ngùi. Lẽ ra giờ đây anh có quyền "võng anh đi trước
võng nàng theo sau". Đông nằm dài trong khách sạn, không có chương trình
gì cụ thể. Chưa bao giờ trong suốt những năm tháng tuổi trẻ anh lại cô đơn
đến thế. Từ lúc rời cái làng nghèo xơ xác ở miền Trung vào Sài Gòn học đại
học, cho tới khi đi tiếp sang châu Âu làm một lèo thạc sĩ rồi tiến sĩ, Đông
chỉ thấy mình là một người may mắn hơn biết bao phận người. Những lúc
vi vu đạp xe trong rừng ở miền Nam châu Âu, ngồi ngắm hoàng hôn bên
mặt hồ tĩnh lặng ở Chilê hay vùi mặt vào cỏ nghe những chiếc lá phong
vàng rơi ở Canada, Đông thấy đời anh thật viên mãn. Anh đi nhiều, tiếp xúc
nhiều, tận hưởng nhiều những sàng khôn thế giới, sao giờ về với quê hương
lại thấy e dè như một đứa trẻ chưa hề cất bước đi xa.

Cuối cùng họ cũng ngồi bên nhau. Trông Tuyết mệt mỏi và buồn bã. Cô

nói công ty nhiều việc bận rộn, ngủ ít làm nhiều nên mí mắt có chiều hướng
đổ sụp xuống. Tóc Tuyết cắt ngắn sát, rối bù để lộ vài sợi bạc, da mặt khô
xám lại, môi tróc từng mảng nứt nẻ.

- Nhìn em - Đông nhăn mặt - Không có hứng một chút nào hết!

- Anh tưởng anh ngon hả - Tuyết cố nhướng đôi lông mi nặng trĩu lên -

Mấy thằng cha trí thức...bé xíu, ỉu xìu như trái dâu héo!

- Giê-su-ma lạy Chúa tôi - Đông kêu lên thống thiết - Em du côn từ hồi

nào vậy?

- Tuyết ngây thơ của anh biến mất trên cõi đời này rồi. Mà anh cũng đừng

làm bộ nai tơ, dân "vợ nhà thổ" như anh mấy năm nay chắc cũng hết xí
quách rồi...

Đông im lặng bất mãn, Tuyết dịu giọng đổi đề tài hỏi anh có muốn dẫn cô

đi xem đất đai hay lên sàn chứng khoán coi cho biết. "Anh muốn đầu tư vô
chỗ nào? Em chỉ anh cách làm giàu". Đông nói tiến sĩ kinh tế không cần ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.