Editor: Khưu Uy Uy
Nhìn qua động tác Thường Phong Dịch đưa An Lệ Đề rời khỏi sân
trường rất nhẹ nhàng nhưng chỉ có An Lệ Đề mới biết rõ nhất sức anh nắm
tay cô mạnh và đầy tức giận đến thế nào, vì vậy, một câu cô cũng không
dám nói mặc cho anh đưa cô ra khỏi trường, bị anh nhét vào trong xe, sau
đó lái về khách sạn.
“Tại sao không đưa em về nhà?” Cho đến khi vào phòng, Thường
Phong Dịch mới buông cô ra, An Lệ Đề mới dám mở miệng hỏi.
“Đừng tưởng rằng anh có hứng thú làm gì với em!” Thường Phong Dịch
liếc cô. “Chờ em trở lại bình thường và nghe anh nói xong, anh sẽ đưa em
về.” Vừa nói anh vừa đi vào quầy rượu trong phòng rót một ly, sau đó một
hơi uống sạch.
“Em đâu có nói muốn anh làm gì…….” Mới nói một nửa, cô bỗng dưng
hiểu ra. “Chờ chút, bộ dáng em có chỗ nào không bình thường?” Nói quá
nhiều làm cô cảm thấy hoa mắt, vội vàng ngồi xuống cái ghế gần nhất.
Kỳ lạ? Đã lâu vậy rồi sao cô vẫn cảm thấy choáng váng? Chẳng lẽ cô
thật sự bị bệnh?
Thường Phong Dịch nhìn cô, hừ lạnh. “Còn dám nói bộ dáng mình
không sao, có muốn soi gương trước rồi nói tiếp không?”
“Soi gương?” An Lệ Đề đỡ đầu nhìn anh, ánh mắt uất ức. “Tại sao anh
nói chuyện khó nghe như vậy? Em còn chưa trách anh đến chậm hại em bị
người ta bắt nạt! Anh còn mắng em.”