CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 1067

vài câu là sợ à? Vả lại anh là giám đốc trại giam, nếu phạm nhân làm sao,
người chịu trách nhiệm là anh, anh không chú tâm mà được à? Em đừng
đừng làm quá lên như thế.

- Đừng nói với em, anh đi mà nói với con thần kinh kia kìa. Bà Lương

ném cuốn bệnh án trước mặt chồng: - Ừ, anh giỏi lắm, anh ghê lắm, nhưng
nếu con điên đó nấu chín con mình thì anh làm gì? Nó bị bệnh thần kinh,
người bệnh viện cũng xác nhận rồi, con Trịnh Tiểu Lộ đó bị thần kinh từ
nhỏ, từng điều trị trong bệnh viện tâm thần tới nửa năm đấy. Lương Hoành
Vĩ anh oai phong thì cũng chỉ đánh rắm phun phân được ở trong trại giam
thôi, nhưng ra ngoài, anh làm gì nổi người khác, chưa nói tới một đứa thần
kinh.

Giám đốc Lương nhìn bệnh án của Tiểu Lộ, cứng họng không nói được

gì.

Bà Lương thu dọn xong, dắt con trai rời phòng ngủ, nhìn phòng khách

tan hoàng như bị cướp tới nhà, bà không sao quên được cảnh tượng lúc đó,
cô gái Trịnh Tiểu Lộ đó đột nhiên lên cơn, xông vào cắn cấu chồng bà, vu
cho chồng bà là muốn giết bạn trai của nó, bà phải gọi cảnh sát, rồi gọi
người bệnh viện, hàng xóm làng giềng xúm đông xúm đỏ chỉ chỉ chỏ chỏ,
không biết họ bàn tán những gì.

Con điên đó trước khi bị cảnh sát lôi đi còn gào thét nói nếu bạn trai

mình làm sao, sẽ tới giết cả nhà bà, nấu chín con trai bà.

Nghĩ tới đôi mắt điên dại kia, bà Lương vẫn chưa hết sợ, nghẹn ngào nói:

- Em theo anh bao năm, không khác gì con ở, lại còn sinh cho anh đứa con
trai mũm mỉm, có chỗ nào không phải với anh không? Anh ở bên ngoài
phong lưu khoái hoạt có lỗi với em đã đành, giờ lôi cả họa vào nhà, em
không sống nổi nữa rồi. Anh mà không xử lý được chuyện của con điên đó,
đừng hòng em về nhà, con tri, đi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.