CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 1397

- Yêu mỹ nhân không yêu giang sơn là tên ngốc, không có giang sơn

trong tay, giữ sao được mỹ nhân?

Trương Thắng nhìn thẳng anh Văn, xác nhận hắn không hề đùa, mà

thoàn toàn nghiêm túc, vẫn thấy hoang mang: - Vừa rồi anh còn muốn tôi
làm con rể, giờ lại dạy tôi chơi gái sao?

- Người chưa trải qua nữ sắc dụ hoặc, làm sao kháng cự được nó? Người

không kháng cự nổi nữ sắc thì còn làm nổi chuyện gì to tát? Nam nhân mà,
coi chuyện đó giống như uống rượu hút thuốc, là món giải trí thôi, chỉ cần
bất kể say rượu hay tỉnh rươu đều tìm được đường về nhà là đủ.

Trương Thắng lắc đầu: - Anh Văn hiểu lầm tôi rồi, tôi nói có bạn gái, ý

tứ là sau này không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Anh Văn, anh có ân lớn với
tôi, tôi cảm kích cả đời, nhưng đạo lý này của anh tôi không tiếp nhận, tôi
phải có trách nhiệm với vợ tương lai của mình.

- Biết vì sao tới giờ tôi mới nói chuyện này không? Tôi sớm hiểu phẩm

cách của cậu rồi, đợi tới giờ là vì đợi cậu thành công. Chỉ cần cậu gật đầu,
cậu sẽ bước vào thế giới rộng lớn hơn hô phong hoán vũ. Nếu nói tài phú
của cậu giờ là cái hồ, thì tôi có thể giao cậu một đại dương.

- Không, nếu anh có khó khăn, tôi sẽ dốc lòng giúp anh, chỉ có chuyện

này tôi không làm. Trương Thắng giờ đã có Chung Tình, có Nhược Nam,
còn cha mẹ thì ngày một già yếu, mạo hiểm là độc quyền của những kẻ
cùng đường, mạo hiểm giúp Chân lão đại, bôn ba ngàn dặm giúp anh Văn
là để báo ân tình, nhưng y không lấy hôn nhân ra giao dịch, nhất là tài sản
anh Văn nguy hiểm cỡ nào.

- Thằng ngốc. Anh Văn mắng, nhưng không phật lòng: - Không muốn

biết tôi định giao cho cậu bao nhiêu tiền à? Một cô vợ trẻ trung ôn nhu
ngoan ngoãn, lại thêm của hồi môn một tỷ.

- Bao nhiêu cũng vậy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.