CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 630

sợ, chúng tôi là trẻ vị thành niên, được pháp luật bảo vệ, nhiều lắm vào trại
giáo dưỡng hai năm là ra".

Trương Thắng cứng họng không nói được lời nào.

- Tôi đã học qua môn tâm lý tội phạm, nhưng không làm sao lý giải nổi

đầu óc bọn chúng nghĩ cái gì, nhìn bọn chúng giết người vẫn nhở nhơ như
không, tôi thấy thứ mình học thật vô nghĩa, trường học phải coi trọng đạo
đức chứ cứ chỉ đuổi theo thành tích thì xem dạy ra cái thứ gì đây. Tôi nghĩ
không thông, nhân tính đâu rồi? Nó đi đâu rồi, bảo chúng ngu muội vô tri
không biết gì còn lý giải được, nhưng không phải thế. Bọn chúng đâu vô
tri, đâu có ngu muội, bọn chúng phạm tội một cách máu lạnh, lý trí.

- Tôi từng gặp một tên trộm vặt, nó nói làm tới 16 tuổi là rửa tay gác

kiếm, vì khi đó phải chịu trách nhiệm hình sự. Lũ cặn bã đó ỷ vào luật bảo
vệ trẻ em... không phải tôi phản đối cái luận này...

Cô gái rất rối trí hoang mang:

- Tôi không biết nói ra làm sao nữa, khi gặp chúng, tôi phải bình tĩnh,

phải tôn trọng nhân quyền của bọn chúng, nhưng chúng... đáng sao? Lòng
tôi nặng trĩu, tôi biết mình đang đâm đầu vào ngõ cụt, bản thân không thay
đổi được gì, nhưng nhìn hành vi vô nhân tính của chúng, tôi lo...

" Ôi cô gái này..." Trương Thắng gần như tưởng tượng ra được một cô

gái gầy gò nước da hơi tái, đeo kính cận to, vừa mới rời ghế nhà trường,
lòng đầy chính nghĩa, nhiệt huyết, muốn dùng thứ mình học phát huy chính
nghĩa, nêu cao việc thiện. Kết quả đối diện với xã hối u ám, pháp luật bất
lực, vì thế hàng đêm mất ngủ, chuyện này cũng gần giống hồi y mới theo
Từ Hải Sinh va chạm xã hội vậy, chỉ có điều lúc đó y điên đầu vì khoản vay
lớn, nên không có nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng cảm giác mất lòng tin
vào cuộc sống, lạc lối đó, y hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.