CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 377

Tô Tử Chiêu vẫn nhíu mày không lên tiếng, đối với mấy lời nàng nói hắn

cũng không phản bác gì.

Bạch Hạ ngừng một chút mới ngửa đầu mỉm cười: “Nói gì thì nói, vẫn là

Chiêu ca ca của muội lợi hại nhất, khiến cho người ta đường đường là một
hầu gia chỉ có thể than than trách phận, không còn chút mặt mũi nào”.

“Thế còn muội thì sao?”, ấn đường Tô Tử Chiêu vẫn không giãn ra chút

nào, hẵn bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, dùng ngón tay gạt đi sợi tóc che
phía trước tầm mắt: “Gần đây thoạt trông muội có vẻ như tinh lực dồi dào,
vui vẻ vô cùng, nhưng thật ra sở dĩ muội lúc nào cũng không ngừng nghỉ
kéo ta chạy đi chơi chỗ này chỗ kia, chỉ vì muốn tiêu hao sức lực của mình
chứ gì? Bởi lẽ nếu không làm như vậy, muội sẽ không thể nào ngủ được, sẽ
bị ta nhìn thấy muội có chỗ khác thường. Song cho dù làm vậy, mỗi đêm
muội cũng nào có yên giấc đâu đúng không? Muội theo ta từ nhỏ tới lớn,
nằm ngủ bên cạnh ta tròn mười năm. Qua mỗi lần trở mình, một cái nghiến
răng, thậm chí mỗi một nhịp thở của muội, ta đều có thể biết được muội
ngủ có ngon hay không, có say hay không. Tiểu Lục Nhi, chuyện muộn
muốn giấu ta là chuyện gì?”

Bạch Hạ cụp mắt, trốn tránh ánh mắt của Tô Tử Chiêu.

Ánh mắt hắn bỗng trầm hẳn xuống: “ Tại sao sau khi biết được đã tìm

thấy Từ Giáng Thảo, muội lại trở nên ngổn ngang tâm sự như thế?”

Gió đêm hơi lớn, thổi bay hơi ấm dày đặc trong không khí, dính lên trên

mặt, có hơi trơn ướt.

Bạch Hạ dụi mũi, hắt xì hơi: “Bởi vì đột nhiên lại có thêm mấy chục năm

nữa để sống, nhiều đến mức muội thật không biết phải làm sao”, vừa thở
dài một cách nặng nề nàng vừa dụi dụi vào trong lòng Tô Tử Chiêu: “Muội
vốn tưởng rằng mình không sống qua nổi hai mươi tuổi, nên có rất nhiều
chuyện làm mà chẳng cần phải suy nghĩ gì. Nhưng bây giờ thì không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.